Chương 38

Giám đốc Phó cũng hiểu rõ trong lòng, muốn có nhà chẳng phải chuyện dễ dàng gì cho cam. Nhà họ Phương đã sớm phân cho người khác, những người này khó khăn lắm mới được vào ở, làm sao có thể chủ động dọn ra cơ chứ? Đúng là mỗi thời mỗi khác, trước kia bà ngoại Phương Mục Dương để lại cho cháu trai hai tòa nhà, hơn trăm căn phòng, đều bị mẹ của cậu ta hào phóng quyên góp hết cả. Bây giờ muốn một gian phòng, lại gian nan tới nhường ấy.

Thế nhưng Phương Mục Dương chẳng coi đây là chuyện gì to tát: “Nếu bọn họ không cho cháu nhà thì cháu ngủ tại văn phòng Cục Quản lý Bất động sản là được, dù sao chỗ đó buổi tối cũng chẳng ai ở.”

Khi thịt bò kho được bưng lên, phản ứng đầu tiên của Phí Nghê là: “Chúng tôi không gọi món này.”

Phục vụ chỉ sang Phương Mục Dương đang ngồi ở một bàn khác: “Là cậu ấy mời hai vị ăn ạ.”

Diệp Phong nhìn theo hướng phục vụ chỉ, quay đầu hỏi Phí Nghê: “Có phải cậu bạn học kia của em không?”

Diệp Phong mới gặp Phương Mục Dương có một lần, song khuôn mặt anh rất dễ nhận diện, chỉ cần nhìn thoáng một cái là Diệp Phong đã lập tức nhớ lại tình cảnh lúc hai người họ gặp nhau.

Phí Nghê nghĩ con người của Phương Mục Dương đúng là không cứu chữa nổi, đã nghèo đến rớt mùng tơi mà còn tỏ vẻ giàu sang. Cô nói với phục vụ: “Món này tôi không cần, cậu mang sang bàn họ đi.”

“Chuyện ấy xin quý khách tự mình nói với người ta đi ạ, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm bê đồ lên thôi.”

Lúc bọn họ bưng cá nướng bơ ra bàn, Phí Nghê không nhịn được, lại hỏi: “Rốt cuộc cậu ta gọi bao nhiêu món vậy?”

“Còn có hai ly kem, khi nào kết thúc bữa chính chúng tôi sẽ đưa lên ạ.”



“Kem cậu tuyệt đối đừng mang lên nữa.”

Phục vụ bất đắc dĩ truyền đạt lại lời Phí Nghê cho Phương Mục Dương.

Phương Mục Dương nói: “Vậy thì bỏ đi, nghe cô ấy. Cậu giúp tôi nói với cô ấy, không cần lo lắng cho tôi, hai món ăn kia tạm thời tôi vẫn mời được.”

Phục vụ chẳng hiểu hai người này đang bày trò gì, nhưng vẫn thuật lại lời Phương Mục Dương cho Phí Nghê.

Phí Nghê liếc về phía Phương Mục Dương, Phương Mục Dương cười với cô. Cô trừng mắt nhìn Phương Mục Dương một cái, sau đó cúi đầu ăn cá.

Diệp Phong nhận ra hai người có gì là lạ, bèn hỏi: “Không phải cậu ta đang dây dưa với em đấy chứ?”

“Không đâu, chỉ là trước đó tôi có giúp cậu ấy chút chuyện thôi.”

“Chuyện gì vậy?”

“Chẳng có gì đáng kể cả.”

Phương Mục Dương trả tiền ăn cho cả hai bàn. Mới đầu Phí Nghê còn sắp xếp tiền của anh theo mệnh giá, nhưng chẳng bao lâu sau chúng đã loạn hết cả lên. Anh rút đại một xấp tiền ra, cũng không xem qua, trực tiếp đưa cho phục vụ, sau khi nhẩm tính trong đầu một chút thì lại rút từ tay phục vụ một tờ hai xu, nhét lại vào túi quần mình. Lúc phục vụ đang mải đếm tiền, Phương Mục Dương nói cảm ơn, đến khi phục vụ xác nhận anh trả vừa đủ số tiền thì Phương Mục Dương đã rời bàn tự đời nào rồi.

Giám đốc Phó vốn cũng chuẩn bị thanh toán, không ngờ lại bị Phương Mục Dương giành trước.



“Sao bác có thể bắt cháu mời được?”

“Đợi lúc nào rỗng túi rồi cháu lại tới nhà bác ăn chực sau.”

Phương Mục Dương vừa nói vậy, giám đốc Phó liền nhớ tới cha mẹ của anh. Cha mẹ Phương Mục Dương cũng luôn rộng rãi như thế, nhưng khi ấy bọn họ còn có quyền được rộng rãi. Phương Mục Dương kỳ thật không có cái quyền này.

Lúc tính tiền, Phí Nghê mới biết Phương Mục Dương đã trả tiền cho bàn mình. Cô vốn định trả cả những món Phương Mục Dương gọi hộ nữa.

Bước chân ra khỏi quán cơm, Diệp Phong hỏi Phí Nghê: “Cậu bạn học này của em đang công tác ở đâu vậy?”

“Cậu ấy là thanh niên trí thức.”

Diệp Phong tức khắc yên tâm, một thanh niên trí thức không hề có sức uy hϊếp với anh ta.

“Khi nào em hẹn gặp cậu ấy đi, chúng ta cùng mời người ta ăn cơm.”

“Thôi, không cần gặp làm gì đâu.”

Diệp Phong đưa Phí Nghê tới chân nhà cô, nhưng không đi lên ngồi một lát như mọi khi. Lên rồi lại phải giải thích tại sao Phí Nghê lại cầm quà tặng cha mẹ anh ta về.