Chương 20

Khuôn mặt Phí Nghê có nét thanh tú điềm đạm, hiện giờ cô nói chuyện, vẻ mặt có chút không tương xứng với ngũ quan. Chiếc máy ảnh trên tay Phương Mục Dương vừa lúc ghi lại được biểu cảm này của cô.

“Đừng có chụp tôi mãi thế.” Áo sơmi của Phí Nghê vẫn cài kín đến tận cổ. Cô giơ tay che mặt, ánh sáng luồn qua kẽ tay, đậu lại trên gương mặt cô.

Phương Mục Dương lấy tay chọc chọc Phí Nghê qua những khe hở giữa ngón tay đó, cười nói: “Được, không chụp.”

“Đừng có động tay động chân, tôi không thích như thế đâu.” Phí Nghê nghiêng mặt, không thèm nhìn anh nữa. “Sao cậu biết tôi ở đây?”

“Tôi muốn tìm thì sẽ có cách tìm được. Ngày mai cô có rảnh không? Tôi mời cô ăn kem, vẫn chỗ ngồi hôm trước nhé.”

“Tôi không rảnh.” Phí Nghê nhịn không được, lại cất lời khuyên nhủ. “Cậu để dành tiền đi, tóm lại là tiêu càng ít càng tốt. Sau này cậu còn nhiều chuyện cần dùng tiền lắm.”

“Cha cô bảo gần đây cô bận đi xem phim với người khác, phim có hay không?”

Phí Nghê muốn biện bạch, muốn nói mình không bận đi xem phim với người khác, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành: “Cũng tạm.” Thực ra bộ phim ấy cô đã cùng Phương Mục Dương xem một lần, sau này chẳng còn hứng thú với nội dung nữa.

“Có phải vì đi xem phim với người khác nên cô mới không đến thăm tôi nữa không?”

“Phải thì sao nào?” Phí Nghê có thể nhận ra ý chất vấn trong lời của Phương Mục Dương. Nhưng cô đâu có nợ nần gì cậu ta, cô thích đi xem phim cùng ai thì đi, thích qua lại với ai thì qua lại, cô nào có nghĩa vụ phải đến thăm cậu ta chứ?

Phương Mục Dương cười rất khoan dung: “Nếu cô muốn đi xem phim, cô có thể đi cùng tôi.”

Gió càng lúc càng thổi mạnh, lá cây xào xạc rụng xuống thềm đất.

Phí Nghê lại thầm mắng Phương Mục Dương là đồ ngốc, cô di chuyển ánh mắt mình từ đám mây này qua đám mây kia: “Cậu có biết đường về bệnh viện không đó?”



“Biết.”

“Thế cậu về đi, không lại chẳng kịp ăn tối bây giờ.”

Hai người im lặng hồi lâu, đều nói phải đi, nhưng chẳng có ai xoay người. Cuối cùng vẫn là Phương Mục Dương lên tiếng trước: “Cô lên nhà đi.”

Phí Nghê bước được mấy bước, khi chuẩn bị vào cầu thang cô lại ngẩng đầu nhìn trời, thấy như có vẻ sắp mưa. Cô quay đầu lại, trông thấy Phương Mục Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên tay còn cầm máy ảnh.

Cô gọi to về phía anh: “Chờ tôi một tí, tôi đi lấy ô cho cậu.”

Mẹ Phí thấy con gái quýnh quáng chạy lên trên nhà, liền hỏi: “Không phải con bảo đi mua dưa hấu à? Dưa hấu đâu?”

Phí Nghê như chẳng nghe thấy lời bà nói. Cô chạy ù vào nhà, lấy chiếc ô treo sau cửa rồi lại chạy qua giá sách cạnh máy quay đĩa, nửa quỳ trên mặt đất, lục tìm những quyển truyện tranh liên hoàn(**) mà cha mình vẫn hay xem. Rất nhiều họa sĩ có chút tiếng tăm đều đã vẽ tranh liên hoàn, chỉ vẽ mỗi hải đường thì chẳng có tiền đồ gì hết.

(**) Tranh liên hoàn: Một loại hình nghệ thuật truyền thống xuất hiện từ thời nhà Tống, bao gồm những bức tranh nối nhau liên tiếp nhằm kể lại một cốt truyện nhất định.

Cô lấy báo bọc hết mấy cuốn tranh liên hoàn nhỏ lại rồi ôm thẳng ra ngoài cửa, quên luôn trong nhà vẫn còn có khách đang ngồi.

Mới ra đến cửa, Phí Nghê đã thấy Phương Mục Dương đầu cầu thang, vai khoác túi máy ảnh, tay cầm túi lưới đựng dưa, hình như đã đứng được một lúc rồi, nhưng lại chẳng tiến thêm bước nào nữa.

“Dưa hấu của cô này.”

“Hiện giờ hướng đi tốt nhất của cậu chính là vẽ tranh liên hoàn, cậu cầm về nghiên cứu một chút đi.”



Trên tường treo đầy tỏi ớt, hai người đứng giữa hàng lang chật hẹp, lặng lẽ trao đổi ô, tranh liên hoàn và dưa hấu.

“Cậu biết mở ô như thế nào chưa?”

“Tôi cũng đâu ngốc đến vậy.” Phương Mục Dương cười với Phí Nghê, bật ô “phập” một tiếng, giơ lên trên đầu hai người, cảnh tượng quái dị khôn tả.

Phí Nghê nói: “Tôi quay vào đây.”

“Ừ, cô đi đi.”

Phí Nghê định chờ Phương Mục Dương đi rồi thì mới xoay người, nhưng anh vẫn cứ chôn chân tại chỗ, thế nên cô cũng chỉ có thể đứng nguyên đó.

Cửa sổ đóng chặt, hành lang ngột ngạt, không khí giữa họ như ngưng đọng lại.

Vẫn là Phương Mục Dương đợi không được nữa, sốt ruột giục cô: “Cô xách dưa hấu không thấy nặng sao? Mau vào nhà đi.”

Mẹ Phí nhìn con gái đứng bên cầu thang, thở dài một tiếng.

Phí Nghê quay đi trước. Cô đặt quả dưa hấu vào trong một chiếc thùng thiếc, ngâm nước lạnh một lát rồi mới vớt nó lên. Lúc vào nhà, cô lại liếc mắt nhìn ra cầu thang, trông thấy chị gái cùng anh rể của mình lên gác.

Phương Mục Dương đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Mẹ Phí trách con gái không được thấu tình đạt lý: “Người ta đến nhà chơi lâu như thế, sao không giữ lại ăn cơm?”

“Không phải mẹ sợ cậu ta làm hỏng chuyện của con à?”