Chương 11

Lúc đứng dậy chuẩn bị đi, Phí Nghê mới chợt nhớ ra cô vẫn chưa dạy Phương Mục Dương giặt quần áo. Cô quan sát cậu ta giặt, chỉ cho cậu ta giặt thế nào để đỡ phí xà phòng. Phương Mục Dương giặt đồ hoàn toàn chẳng có chút kiên nhẫn gì, chỉ giũ mấy cái đã bảo là giặt xong rồi. Phí Nghê nói chưa được, giặt quần áo không phải thế. Cô giành lấy đồ rồi làm mẫu cho cậu ta, làm mẫu xong thì bảo cậu ta thử bắt chước mình.

“Tôi không làm được, cô cứ giặt cho tôi đi.”

“Đừng có tưởng bở! Tôi nợ nần gì cậu chắc.” Cô thậm chí còn chưa từng giặt đồ cho cha mẹ mình bao giờ, khoảng thời gian này cô chăm sóc cậu ta còn tận lực hơn chăm người thân của mình nữa. Chăm bẵm đến hơn nửa năm, ngay cả tiền tiết kiệm cũng xài hết trơn hết trọi, cuối cùng chỉ đổi lại được cơ hội cưới cậu ta về.

Cô nỗ lực để tiến bộ như vậy, kết quả lại hoàn toàn trái với những gì mà cô mong muốn. Cô cũng chẳng thể bỏ ngang loại việc tốt này, nếu như cậu ta tỉnh lại mà cô tức khắc rời đi, mọi người đều sẽ nhận định cô là phần tử đầu cơ thất bại. Thế nhưng sao cô có thể thực sự lấy cậu ta chứ? Một người đàn ông đến quần áo của chính mình cũng chẳng biết cách tự giặt…

Nghĩ đến đây, Phí Nghê bật khóc. Nước mắt của cô lã chã rơi xuống, tan vào nước giặt quần áo trong chậu. Cô nhặt quần áo lên, hậm hực vò với xà phòng như thể xà phòng chẳng hề tốn tiền tí nào. Trong lòng Phí Nghê thầm nghĩ, chẳng phải cậu muốn tôi giặt quần áo cho cậu sao? Được rồi, đã thế thì tôi giặt. Chính cậu tự mình không học, để xem sau này dựa dẫm vào ai được nữa?

Phương Mục Dương dùng mu bàn tay quệt nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc, tôi giặt là được chứ gì?”

Dưới sự giám sát của Phí Nghê, Phương Mục Dương giặt đồ rồi mang đi phơi. Trời đã bắt đầu xẩm tối, cậu ta hỏi Phí Nghê ngày mai mấy giờ tới. Phí Nghê nói dạo gần đây cô rất bận, về sau sẽ không tới nữa.

Cậu ta lại hỏi nhà Phí Nghê ở đâu. Cô không tới, cậu ta sẽ đi gặp cô.

Phí Nghê nói cậu không cần đi tìm tôi, không phải là tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa. Nói rồi cô đưa cho cậu ta một quyển từ điển, bảo rằng khi nào cậu ta học hết chữ trong quyển từ điển này, cô sẽ đến gặp cậu ta.



Tất cả những chữ trước đây học được Phương Mục Dương đều đã quên, hiện tại cậu ta chỉ biết mỗi tên mình, tên Phí Nghê và mấy con chữ được in trên phiếu lương thực.

Lúc Phí Nghê ra về, Phương Mục Dương kiên trì tiễn cô đến cổng khu vực nội trú. Khi bước tới chỗ rẽ, Phí Nghê quay đầu lại, trông thấy Phương Mục Dương vẫn đang đứng yên tại chỗ, dáng người cao lớn.

Ngày mai nhất định cô sẽ không trở lại nữa, dựa vào đâu chứ? Cha ruột mẹ ruột anh ruột chị ruột đều không rảnh mà lo cho cậu ta, bạn gái cũ thì đến thăm cũng chẳng chịu đến. Cô với cậu ta chẳng hề quen thân, chăm sóc hết hơn nửa năm, chẳng thu lại được tí gì, còn phải tiếp tục đến xưởng may mũ may mũ. Cô đối với cậu ta đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Phí Nghê vừa nghĩ vừa không khỏi cảm thấy buồn thay cho Phương Mục Dương vì những lý do tương tự. Cha ruột mẹ ruột anh ruột chị ruột đều không rảnh mà lo cho cậu ta, bạn gái cũ thì đến thăm cũng chẳng chịu đến.

Buồn là buồn vậy thôi, cô vẫn không định thay đổi ý định của mình.

Ngày hôm sau, Phí Nghê lại lóc cóc đạp xe đến bệnh viện từ mờ sáng. Lúc gần tới bệnh viện rồi, cô mới sực nhớ ra mình đã quyết định không đi nữa.

Mẹ Phí Nghê trông thấy con gái chạy qua chạy lại bệnh viện thì rất sợ cô sẽ thực sự lấy cái cậu Phương Mục Dương thần trí không minh mẫn kia. Ngày nào bà cũng ân cần khuyên bảo Phí Nghê, nói rằng anh hùng chỉ để ngưỡng mộ chứ không phải để sống cùng, bây giờ cậu ta như vậy, con còn phải chăm sóc lo lắng đủ đường, ngay cả đàn ông nhìn vào cũng sẽ thấy thương nữa là.

Phí Nghê nghe mà nhức đầu, bèn đáp tự con biết thương lấy con, không cần đàn ông nào thương hộ cả.

Anh trai của Phí Nghê, Phí Đình được về phép thăm người thân. Phí Nghê dẫn anh đi dạo công viên, xem phim, uống nước ngọt Bắc Băng Dương, ăn thứ bánh bông lan cuộn đắt gấp đôi bánh quy và mua loại vải đóng hộp ngày thường cô không dám mua bao giờ. Thành phố này chẳng thay đổi gì nhiều, nhưng mỗi lần quay trở về Phí Đình đều phải tập thích nghi lại lần nữa.