Khi bước vào không gian, đầu tiên cô nhìn vào mảnh đất màu mỡ rộng mười mẫu, rất tốt, lúa mì, gạo, đậu nành và các loại cây trồng khác đang chờ chuẩn bị thu hoạch rồi.
Dù mới trồng được hai ngày nhưng nó lớn không hề chậm, ngô đã sắp ra lá, nếu không có chuyện gì thì ngày mai là có thể thu hoạch được.
Tốc độ tăng trưởng này, quả thực không có đối thủ.
Hứa Lâm lại nhìn ruộng thuốc, nó được chia thành các khu vực khác nhau trồng nhân sâm, hà thủ ô, hoàng kỳ và các loại dược liệu khác.
Không nói cái khác, chỉ riêng nhân sâm và nấm linh chi được nuôi trồng, lúc lấy ra cho dù không dùng tới cũng có thể bán được chúng với giá tốt.
Ngoài ra, Điền Điền còn mở một mảnh đất trồng rau nhỏ, trồng ớt, dưa chuột, cà chua và các loại rau khác.
Chậc chậc, cho dù cô chỉ dựa vào không gian thôi thì đời này cô cũng chẳng cần lo lắng về việc tìm thức ăn đâu
Tâm tình Hứa Lâm rất tốt liền đi vào phòng bếp trong tứ hợp viện bắt đầu làm bữa sáng.
Trước tiên cô nấu một nồi cháo lớn, ăn không hết có thể để vào kho nhỏ trong bếp. Kho nhỏ cũng trang bị thời gian đình chỉ hình thành, có thể bảo quản tươi, khi nào cô muốn ăn đều có thể tùy lúc lấy ra, đồng thời nó còn có khả năng giữ ấm. Tiếp theo cô lại chiên mười mấy cái bánh chiên, luộc thêm vài quả trứng.
Bữa sáng nhanh chóng được làm xong, Hứa Lâm ăn uống đầy đủ, dọn dẹp nhà bếp, tắm rửa lần nữa rồi rời khỏi phòng.
Cô vẫn đang mặc bộ quần áo cũ, không phải Hứa Lâm không muốn thay quần áo mới mà là vì cô không có.
Thứ hai, cô muốn nhà họ Tần nhìn thấy cuộc sống của cô ở nhà họ Hứa như thế nào.
Tóm lại, bây giờ Hứa Lâm không có ý định thay đổi hình tượng của mình, tiếp tục duy trì hình ảnh vàng vọt gầy yếu, đầu tóc khô xơ, quần áo chắp vá, khắp người không có khí chất gì cả.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, cha Hứa và ba người khác đều hưng phấn, trong lòng phấn chấn lên. Chỉ là bọn họ chưa đợi được Hứa Lâm thì đã bị dọa cho suýt chết khϊếp trước rồi.
"Cha, mẹ, mọi người đứng ở nơi đó làm gì vậy?" Hứa Khôn dụi dụi mắt hỏi, cơn buồn ngủ vẫn chưa tiêu, đầu óc hỗn loạn.
Hứa Khôn cảm thấy sau khi ngủ dậy cậu ta càng mệt hơn, không chỉ mệt mà còn đói, bụng đau nhói.
Bởi vì ngủ không ngon và đầu óc không tỉnh táo nên đương nhiên không nhìn thấy ba người cha của Hứa đang sợ hãi gần như hét lên.
Càng không thấy được ba người đồng loạt che ngực, sắc mặt tái nhợt và trán đẫm mồ hôi, Hứa Khôn nhắm mắt lại hỏi:
"Mẹ ơi, con đói rồi. Bữa sáng nay ăn gì vậy?"
Mẹ Hứa lúc này mới phản ứng kịp, không nói gì mà nhanh chóng bước tới bịt miệng con trai, đẩy cậu ta về phía phòng chính.
Tên nhóc chết tiệt này không có ý tứ gì cả, còn hỏi nữa bọn họ sẽ bị lộ mất. Về phần ăn gì, mẹ Hứa nói biểu thị bản thân không biết, sẽ không làm bữa sáng.
Bà ta lại suy nghĩ một chút, vẫn là gọi Hứa Noãn dậy, sau đó đuổi hai đứa con ra ngoài ăn sáng, vừa lúc ăn xong có thể đến trường luôn. Hoàn hảo.
Nghe thấy tiếng bước chân của mẹ Hứa và Hứa Khôn rời đi, Hứa Lâm có ác ý đi về phía cửa, hai mắt bà cụ Hứa và con trai lập tức mở to vì kinh ngạc.
Bà cụ Hứa giơ tay lên chuẩn bị rải thuốc mê, nhưng thuốc còn chưa lan ra bên tai đã truyền đến Hứa Lâm lẩm bẩm.
"Ôi, mình quên lấy tiền rồi. "