Ba người ré lên một tiếng, xoay người lập tức muốn chạy. Có điều, tốc độ của bọn họ làm sao bì nổi với Hứa Lâm.
Ăn uống no đủ rồi thì phải vận động cho tiêu cơm, nếu không sẽ rất dễ béo phì ó!
Hứa Lâm đánh gục cả ba người, đè họ xuống đất trong phòng chính và tẩn cho một trận.
Sau khi đánh xong, cô ngồi trên ghế, trịch thượng nói: “Nếu đã dám tráo con vậy thì phải gánh chịu hậu quả của nó.”
Những lời nói thẳng thắn khiến tia may mắn cuối cùng biến mất trong lòng ba người, trái tim họ run lên như một cái sàng.
“Mày, mày.” Cha của Hứa không muốn thừa nhận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hứa Lâm, trong lòng ông ta biết rằng dù có nói bao nhiêu cũng vô ích.
Cuối cùng, cha Hứa chỉ có thể chậm rãi ngồi dậy, nói với giọng gần như cầu xin: “Lâm Lâm, xin lỗi con. Chúng ta cũng không muốn tráo con đâu, thân là cha mẹ, nào có ai lại không thương yêu con ruột của mình chứ, là thật, là thật đó...”
Cha Hứa đỏ hoe mắt, bắt đầu “diễn.”
Bà cụ Hứa và ông ta không hổ là mẹ con, trong nháy mắt bà ta đã hiểu được ý định của con trai mình, lập tức phụ họa.
Bà cụ Hứa mắt đỏ hoe nói: "Lâm Lâm, đừng trách cha mẹ con, chúng nó cũng không còn cách nào khác. Thật đấy, ôi, thật đấy. "
Thật cái gì thì bà cụ Hứa không nói, bởi vì bà ta có biết nói như thế nào đâu. Bà ta phải nghe con trai lớn diễn tiếp rồi mới hùa theo được.
Mẹ Hứa vẫn còn đang đau đầu, gì cũng không phản ứng kịp, lau nước mắt chửi thầm: Mụ già chết, đến thuốc cũng mua không xong. Vì sao con quỷ cái kia uống nhiều như vậy vẫn không ngã xuống. Xem ra hiện giờ chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Phương tiện hãm hại Hứa Lâm mà mẹ Hứa chuẩn bị đã đặt trong phòng ngủ của họ, làm sao có thể mang ra đây?
Mẹ Hứa dần dần bình tĩnh lại, lặng lẽ cử động cơ thể mập mạp. Cha Hứa đang suy nghĩ lời nói, nhìn thấy cử động của bà ta như vậy, mắt lập tức sáng lên.
Ông ta nghĩ đến biện pháp đối phó mà hai người đã thảo luận lúc sáng, liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Vì vậy, ông ta đã chủ động yểm hộ che đậy cho hành vi của mẹ Hứa, miệng bắt đầu nói nhảm.
"Đứa con mà mẹ anh sinh ra rất yếu, điều kiện của chúng tôi lúc đó căn bản không thể nuôi nổi đứa trẻ đó.
“Năm đó sau khi mẹ con sinh đứa nhỏ ra thì cơ thể rất yếu, điều kiện của chúng ta hoàn toàn không nuôi nổi đứa bé đó. Chúng ta không còn cách nào khác, vì để nuôi sống đứa con, chỉ có thể, chỉ có thể…”
Cha Hứa tát mạnh vào má bản thân cũng với vẻ mặt "Tôi rất hối hận", còn “chỉ có thể” cái gì thì ông ta không nói, để Hứa Lâm tự suy nghĩ.
Mình cứ nhận sai trước, lừa con quỷ cái kia đã rồi tính tiếp!
“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của chúng ta không liên quan gì đến đứa trẻ hết, con muốn đánh muốn chửi như thế nào cũng được, cứ trút giận lên chúng ta. Năm đó con bé vẫn là một đứa trẻ sơ sinh cái gì cũng không biết, hoàn toàn vô tội.” Cha Hứa nói đến tự bản thân cũng thấy cảm động quá trời, nước mắt như mưa.
Hứa Lâm nhìn dáng vẻ ghê tởm của ông ta, cô không ngờ thằng cha gián điệp này còn diễn tốt như vậy đấy. Được thôi, ông nói cứ trút lên người ông chứ gì, tôi cho ông toại nguyện.