Chương 13

Ông ta rống mẹ Hứa xong thì quay đầu lại nhìn Hứa Lâm chằm chằm, dùng một loại giọng điệu đặc biệt dịu dàng, nói:

“Lâm Lâm à, mấy năm nay cực khổ cho con rồi, những gì con trả giá vì cái nhà này cha đều ghi tạc trong lòng. Con yên tâm, đợi đến khi con kết hôn, cha nhất định sẽ chuẩn bị một phần của hồi môn thật phong phú, tuyệt đối sẽ không bạc đãi con đâu. Con cầm tiền này đến Cung Tiêu Xã mua chút quà vặt đi nhé.”

Ngay lúc ông ta nhìn Hứa Lâm nheo cặp mắt đào hoa lại tức thì cảm thấy da thịt căng chặt, bèn nhớ tới hình ảnh hôm qua Hứa Lâm cưỡi trên người ông ta mà đánh.

Khi đó, Hứa Lâm chỉ nheo mắt hoa đào, vung nắm đấm nhỏ, đấm hết quả này đến cú khác, đấm vào thịt. Đánh cả buổi trời cũng không ngừng tay, đến giờ da thịt và xương cốt toàn thân ông ta vẫn còn thấy đau đấy!

Cha Hứa bất an nuốt nước miếng, nhanh chóng lớn tiếng nói: “Mẹ thằng Khôn, cho con bé thêm ít phiếu nữa, để con bé mua quần áo mới.”

Lời vừa nói ra, Hứa Noãn ngồi bên cạnh xem kịch bỗng nhiên ghen tị. Tại sao phải mua đồ mới cho thứ đồ lỗ vốn đó chứ? Năm nay con còn chưa được mặc quần áo mới nữa đó.

Hứa Khôn thì không làm gì, há miệng muốn gào thét, Hứa Lâm ném con dao về phía cậu ta, cậu ta lập tức co rúm, ngậm miệng lại.

Mẹ Hứa xót chút tiền ít ỏi, cứ vùng vằng mãi không chịu đi, lại bị cha Hứa ném cho một ánh mắt hình viên đạn, lúc này bà ta mới rùng mình chạy nhanh về phòng.

Hứa Lâm nhìn động tác nhỏ của cha mẹ Hứa, mày đẹp khẽ nhướng, đây là điều cô bỏ sót kiếp trước.

Kiếp trước, Hứa Lâm vẫn luôn cho rằng cha Hứa sợ vợ, vợ bảo gì nghe nấy, hiện giờ xem ra không phải vậy rồi.

Quả nhiên, kiếp trước mắt cô mù thật mà.

Chẳng bao lâu, mẹ Hứa liền chạy trở lại phòng khách, không nói một lời, nhanh chóng đưa tiền và phiếu cho Hứa Lâm, vì sợ trễ một giây sẽ bị ăn đòn.

Hứa Lâm cất tiền và phiếu đi, cười mỉa cha Hứa hai tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Hành động đó đã tẩm độc vào đôi mắt tam giác của cha Hứa. Nhìn Hứa Lâm biến mất, cha Hứa nghiến răng chửi rủa:

“Con quỷ cái, thế này cánh cứng rồi, muốn bay đây mà.”

“Cha thằng Khôn, này, này sao có thể được chứ, cả nhà chúng ta đều đánh không lại nó. Ông nói xem con nhỏ đó có thể bị thứ tà gì nhập rồi không?”

Mẹ Hứa nói xong thì xoa xoa cánh tay, má ơi, thế này cũng quá dọa người rồi.

Cha Hứa không có nói tiếp mà là vẫn luôn nhìn chằm chằm Hứa Lâm cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở cửa sân, lúc này ông ta mới thu hồi tầm mắt, ầm trầm nói: “Mặc kệ nó là người hay quỷ, tôi đều sẽ không để nó được sống tốt.”

Nói xong cha Hứa vẫy tay, mẹ Hứa sáp lỗ tai đến gần, Hứa Noãn và Hứa Khôn cũng ngẩng đầu lên theo, vẻ mặt tò mò.

Đáng tiếc hai người cũng không có nghe được cha Hứa nói gì, thay vào đó là bị đưa đến trường học.

Lại nói về Hứa Lâm, sau khi cô ra khỏi sân nhà họ Hứa rồi quay đầu lại nhìn đại viện này, ánh mắt hiện lên vẻ trầm tư.

Cha Hứa và mẹ Hứa đều là công nhân bình thường, lẽ ra bọn họ không đủ tư cách để sống trong một ngôi nhà có sân trong xưởng sản xuất máy móc mới đúng.

Nhưng cố tình bọn họ lại nhận được nó.

Vì sao nhà họ Hứa có thể được chia sân? Dựa vào cái gì?