Một cán bộ cấp sở, cả cha mẹ vợ con đều bị đóng gói đưa đến nông trường. Chưa nói đến việc có thể khôi phục chức vụ ban đầu hay không, còn chưa biết có sống sót được hay không.
Khi đó cô không nhiều lời, một là vì nguyên nhân này, hai là bản thân cô cũng đang thăm dò tình hình hiện nay.
Hướng đi cụ thể là gì?
Nhưng bây giờ lại không được.
Nếu như cô không nói cho Trương Tử Minh biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, sau đó sẽ còn có chuyện.
Trương Tử Minh...
Đường Vãn Vãn trầm ngâm, dù sao anh ta cũng là bạn chơi từ nhỏ của cô, là người được cô bảo kê.
Cô không cho phép anh ta xảy ra chuyện.
Từ trước đến nay Đường Vãn Vãn luôn để tâm đến người mà cô che chở.
Cho dù là ấu đệ hay là những thuộc hạ ở kiếp trước của cô.
Hay là cha mẹ anh trai ở kiếp này, kể cả đám đàn em như Trương Tử Minh.
"Tại sao?" Trương Tử Minh dừng tay, nhìn về phía cô.
Đường Vãn Vãn: "Bây giờ khắp nơi đều đang nghỉ học, ngay cả trường học của con em như chúng ta cũng đóng cửa, bên ngoài hỗn loạn, cậu cảm thấy tình hình như vậy sẽ kéo dài bao lâu?"
Trương Tử Minh lắc đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Sẽ chấm dứt ư?
Không thể nào.
Đường Vãn Vãn lại nói: "Trẻ em là mặt trời mới mọc, là hạt giống tương lai của tổ quốc, cậu cảm thấy quốc gia sẽ để tình hình như vậy kéo dài à?"
Trương Tử Minh há miệng, lại phát hiện mình không nói nên lời.
Giọng nói bình tĩnh của Đường Vãn Vãn vẫn đang quanh quẩn bên tai anh ta: "Chuyện này làm lớn lên, quốc gia sẽ ra tay, nó sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu."
"Ý chị là, chúng ta sẽ đi học lại, trường học sẽ mở cửa bình thường ư?" Điều mà Trương Tử Minh có thể nghĩ tới cũng chỉ có chuyện này, anh ta không nghĩ được xa hơn.
Đường Vãn Vãn lắc đầu: "Không đơn giản như vậy."
Trương Tử Minh "Hả" một tiếng, không đơn giản như vậy? Vậy phức tạp đến mức nào?
Trương Tử Minh cũng học theo dáng vẻ của Đường Vãn Vãn, bắt đầu im lặng suy nghĩ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện sau này đi học bình thường, không nghỉ học nữa, thật sự không nghĩ ra chuyện khác.
Đường Vãn Vãn: "Quốc gia sẽ ra tay chấn chỉnh." Điều mà cô không nói đó là, chấn chỉnh còn là nhẹ, có thể những người tham gia gây chuyện đều sẽ bị xử phạt tương ứng.
Trương Tử Minh vẫn không hiểu lắm, cho dù quốc gia muốn chấn chỉnh thì có liên quan gì đến việc bọn họ đánh nhau?
Pháp luật không trừng phạt người dân, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì được?
Nhìn thấy anh ta vẫn mơ màng không hiểu gì, Đường Vãn Vãn ghé vào bên tai anh ta nhỏ giọng nói một câu, Trương Tử Minh trợn tròn mắt: Không phải chứ?
Chắc không nghiêm trọng như vậy đâu?
Đường Vãn Vãn lại hiểu hơn ai hết, e rằng không chỉ là như vậy.
Nhiều học sinh tham gia như thế, học sinh là đối tượng dễ bị giật dây nhất.
Mọi người có một bầu nhiệt huyết, nếu như bị người ta lợi dụng, chẳng phải là sẽ dễ dàng xảy ra chuyện hay sao?
Chẳng lẽ quốc gia không nghĩ đến ư?
Chắc chắn là có thể nghĩ đến.
Nhưng sẽ thật sự ra tay xử lý học sinh ư?
Đương nhiên là không.
Trường học mở cửa lại, những học sinh có thể đi học còn dễ nói, nhưng học sinh đã tốt nghiệp nhưng không tìm được việc làm thì sao?
Nhiều học sinh như vậy, tập hợp lại với nhau, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Xuống nông thôn.
Cưỡng ép xuống nông thôn, đây có thể là chính sách mà sắp tới sẽ được đưa ra.
Thanh niên trí thức xuống nông thôn, đây không phải là chính sách bây giờ mới có, mà từ sau khi giải phóng đã lần lượt có thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Nhưng khi đó là đi với một bầu nhiệt huyết, với chí hướng cao xa muốn xây dựng nông thôn.
Còn bây giờ thì sao?
Đường Vãn Vãn chỉ sợ nếu các học sinh còn tiếp tục gây chuyện như vậy, sớm muộn gì quốc gia cũng sẽ ra tay giải quyết, sau đó đưa người đến nông thôn rộng lớn.