Về cơ bản thì số hải sản này cũng đủ để cô và con gái sống qua một khoảng thời gian rất dài, bổ sung nhiều DHA.
Ở chợ hải sản tiêu mất bảy tám vạn.
Thẩm Mỹ Vân ôm con gái vội vã đi đến trạm dừng tiếp theo, nơi dừng chân tiếp theo chính là quán bán món kho.
Thịt chân giò kho, cổ vịt kho, trứng gà kho, móng giò heo kho, tai lợn kho, còn có các món chay khác nhau.
Salad rong biển, đậu phộng mỗi loại hai mươi lăm cân.
Thẩm Mỹ Vân tính toán các khoản, muốn tiết kiệm ít tiền, hai thứ chính là quần áo với thuốc men còn chưa mua.
Vì thế nên sau đó Thẩm Mỹ Vân dừng lại, yêu cầu mua hai nghìn quả trứng gà, một nghìn quả trứng vịt, năm trăm quả trứng vịt muối, hai trăm trứng bắc thảo.
Mua xong trứng rồi.
Lại đi đến cửa hàng gia vị, giấm, nước tương, hạt nêm nước cốt gà, bột ngọt, gia vị Thập Tam Hương, mỗi loại một trăm túi.
Trong đó, muối được mua nhiều nhất, mua cả nghìn túi.
Dựa theo tính toán của cô, nhiêu đây cũng đủ để cô và con gái bảo bối ăn cả đời rồi.
Cuối cùng đi tới chợ rau và chợ trái cây.
Các loại rau củ, cải thảo, củ cải, cà tím, khoai tây, đậu que, ớt chuông xanh, cà rốt, mỗi loại đều mua năm mươi cân trở lên.
Sau đó lại đi sang chợ trái cây.
Đây là món mà cô và con gái yêu thích nhất.
Một trăm năm mươi cân táo đỏ Phú Sĩ, một trăm cân quýt, một trăm cân cam, một trăm cân chuối tiêu, năm mươi cân nho Kyoho, năm mươi cân nho mẫu đơn, năm mươi cân nho ngón tay đen.
Sau đó lại lấy thêm hai mươi lăm cân vải thiều, hai mươi lăm cân nhãn, mười lăm cân xoài.
Cuối cùng là sầu riêng, đây là món cô thích nhất.
Sau khi tính toán số tiền còn lại trong ví, cô kiềm lòng lại, chỉ mua hai mươi trái.
Đây đã là cực hạn rồi.
Trái cây lại ngốn hơn sáu mươi nghìn tệ.
Sau đó, lại dẫn Miên Miên đến phố ăn vặt bên cạnh.
Bây giờ là phiên chợ sáng, chỗ nào cũng bán đồ ăn sáng, các loại điểm tâm sáng, cái gì cần có đều có.
Cô mua năm trăm cái bánh bao thịt, ba trăm cái bánh bao nhân rau, ba trăm cái bánh bao ngọt, sau đó là bánh bao nhỏ.
Lập tức đặt một trăm phần, một trăm phần bánh bao súp.
Hai trăm cái bánh quẩy, hai trăm cốc sữa đậu nành.
Mì trộn khô nóng với mì đậu hũ mỗi loại một trăm phần, mì thịt bò, bún thịt bò, bún qua cầu, mỗi loại đều năm mươi phần.
Tàu hủ ky, sủi cảo chiên, bánh chẻo áp chảo nhân đậu đỏ, tào phớ, mỗi thứ năm mươi phần.
Bánh cuốn nhất định phải lấy thật nhiều, đặt hai trăm phần bánh cuốn thịt trứng.
Mua xong các món ăn sáng.
Lại tiêu thêm bốn mươi hai nghìn tệ.
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được thì thầm với con gái: “Miên Miên, con hỏi bong bóng xem, còn chứa nổi không?”
Nếu còn chứa nổi thì cô mua tiếp.
Miên Miên sờ cái bụng nhỏ, thì thầm: “Bong bóng nói vẫn chưa no.”
Vậy thì tốt.
Thẩm Mỹ Vân yên tâm rồi.
Lập tức đưa Miên Miên đi nhà kho trước, bỏ tất cả đồ ăn trong đó vào không gian trong bong bóng để giữ được độ nóng.
Tiếp theo cô càn quét tới khu chợ bán sỉ quần áo lớn nhất khu vực.
Nghĩ đến cô bé trong giấc mơ nói lạnh, Thẩm Mỹ Vân không khỏi mua thêm nhiều quần áo mùa đông.
Đầu tiên là đi mua đồ mùa đông, áo lông của cô, cô mua mười cái các loại, từ size S đến size L đều phải có, không quan tâm mẫu mã có đẹp hay không.
Chỉ quan tâm tới độ ấm áp.
Còn có mẫu dành cho nam, cô cũng muốn mỗi size mười cái.
Tính như thế này chắc cũng phải mấy chục cái áo lông, chắc là đủ mặc rồi.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy không chắc chắn lắm.
Ông chủ nhìn thấy cô đang mua quần áo mùa đông, thử thăm dò nói: “Cô có muốn mua áo khoác quân đội không?”
Đây là đang muốn bán hàng tồn kho rồi.
Chỗ này của bọn họ bốn mùa, mùa nào cũng như mùa xuân, chắc lúc đó não ông ta úng nước nên mới nhập áo khoác quân đội về.
Hai mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên: “Lấy ra tôi xem thử.”