Chương 25: Sau khi xuyên qua

Lẽ nào, trước khi đến cổng soát vé, cô bé đã gặp phải chuyện bất trắc?

"Cô gái, có chuyện gì sao?"

Thẩm Mỹ Vân hấp tấp nói: "Anh ơi, con tôi bị lạc, tôi muốn hỏi anh một chút.”

"Con gái tôi…" Cô chỉ vào chiều cao, cố gắng miêu tả diện mạo, nói liến thoắng: "Cao chừng này, khoảng năm tuổi, là bé gái, đôi mắt to, rất trắng, cũng khá gầy, chỉ đi một mình."

"Anh từng thấy chưa?"

Người bán vé lắc đầu: "Tôi không thấy."

Lòng Thẩm Mỹ Vân lúc này nặng trĩu, vô cùng thất vọng.

Không có ở đây sao?

Miên Miên không đợi ở cổng soát vé sao?

Lẽ nào, trước khi đến cổng soát vé, cô bé đã gặp phải chuyện bất trắc?

Thẩm Mỹ Vân trước tiên đến phòng bán vé mua vé lần nữa, sau đó mới quay người đi ra ga tàu hỏa, gặp Triệu Phùng Quốc ở cổng.

Lúc này Triệu Phùng Quốc đang đổ mồ hôi đầm đìa, dù sao thì anh cũng đã lạc mất con của người ta rồi.

Mà khi Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy đối phương, chuyện đầu tiên cô nói chính là: “Anh Triệu, tôi tìm thấy con gái tôi rồi.”

Triệu Phùng Quốc nghe được lời này thì vô thức thở phào nhẹ nhõm, anh ta giơ tay áo lên lau mồ hôi: “May là tìm được rồi.”

Lúc này anh ta mới nhận ra, dưới cái thời tiết âm năm, sáu độ này, sau lưng mình đã ướt đẫm!

Gió lạnh vừa thổi qua, toàn thân đều run cầm cập rồi rùng mình.

Nhưng mà may thay đứa nhỏ đã tìm thấy rồi.

Nếu như thật sự để mất đứa nhỏ thì anh ta chẳng còn mặt mũi đâu gặp lại cô giáo nữa.

“Tôi xin lỗi.”

Triệu Phùng Quốc vô cùng áy náy.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, gió Bắc gào thét làm rối tóc cô, cũng thổi tung chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, để lộ gương mặt xinh đẹp, trắng trẻo như ngọc của cô.

“Có một chuyện tôi muốn nhờ anh.”

Đột nhiên đối diện với một gương mặt xinh đẹp như vậy.

Triệu Phùng Quốc có hơi hoảng hốt, con gái của cô giáo lại xinh đẹp như vậy sao?

Dường như anh ta cũng không nhớ được.

“Cô nói đi.”

Triệu Phùng Quốc gần như đồng ý theo phản xạ có điều kiện.

“Lúc anh trở về, đừng nói với người nhà họ Lâm về bất kỳ thông tin nào của con gái tôi nhé.”

“À.”

Triệu Phùng Quốc không hiểu, chẳng phải nói là đi tìm ba mẹ ruột của đứa bé hay sao?

Nếu như đã tìm được ba mẹ ruột của đối phương rồi, vậy tại sao lại không trả con cho họ?

Thẩm Mỹ Vân là một cô gái độc thân lại mang theo đứa con, mà gia đình cô giáo lúc này cũng sắp xảy ra chuyện, sau này cô sẽ sống sao đây?

“Có được không?”

Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn đối phương, đôi mắt long lanh ẩn chứa sự cầu xin chân thành.

Cô thực sự không hy vọng người nhà kia biết được bất kỳ tin tức gì về con gái mình.

Con gái của Thẩm Mỹ Vân cô, nên được sống vô lo vô nghĩ cả đời, lớn lên vui vẻ hạnh phúc.

Chứ không phải quay trở về cái nhà kia rồi bị ghẻ lạnh.

“Được.”

Sau khi đồng ý, Triệu Phùng Quốc suýt chút nữa cắn đứt lưỡi của mình, anh ta đang đồng ý lung tung cái gì thế này.

Trước khi đối phương đổi ý.

Thẩm Mỹ Vân đã đáp một tiếng cảm ơn rồi tạm biệt đối phương.

Nhìn Thẩm Mỹ Vân rời đi không chút lưu luyến nào.

Triệu Phùng Quốc mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì mới phải, thôi bỏ đi, chuyện của cô giáo dù sao cũng không hoàn thành.

Anh chẳng còn mặt mũi nào đi gặp cô giáo nữa.

Quay về đã rồi tính tiếp.

Còn về phần nhà họ Lâm, trước mắt cứ giúp đối phương giấu đi vậy.

Tại Quân đoàn tiên phong số 6 tỉnh H, tuyết rơi dày đặc phủ kín mặt đất, tiếng bước chân đều theo nhịp khiến không gian càng thêm lạnh lẽo và nghiêm trang hơn.

“Tiểu Đoàn trưởng Quý, tối nay đơn vị tổ chức buổi xem mắt quan hệ hữu nghị, anh có đi không?”

Một nữ bác sĩ mặc áo blouse màu trắng, trên tay cầm theo băng gạc, vừa băng bó vừa ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, vờ như vô ý hỏi nhỏ.

Người đàn ông nửa người dựa vào tường, dáng người thon chắc mà rắn rỏi.