Nhưng, đó là Trần Lộ, Trần Lộ thì thế nào, Trần Lộ không phải là một đứa trẻ tốt sao?
Cố Toàn Phúc liếc nhìn bà, có chút khó chịu.
Ông luôn là một người đàn ông tốt bụng, nhưng đêm qua Trần Diệu Đường đã cố gắng thăm dò công việc của ông, điều này khiến ông không hài lòng.
Ông nghiêm giọng: "Cứ quyết định như vậy đi, xương sườn nhà chúng ta sẽ ăn, đừng gọi người khác đến!"
Trần Thúy Nguyệt sững sờ một lúc, hai mắt mở to, không nói lời nào, nhưng bà vẫn cảm thấy khó xử, không biết tại sao bà luôn muốn đối tốt với Trần Lộ, nghĩ đến việc không thể mang xương sườn đến cho Trần Lộ, bà rất khó chịu, muốn chết đi được.
Cuối cùng, bà thở dài: "Quên đi, ông tự mình làm chủ đi, tôi không được nữa rồi, tôi khó chịu, kiệt sức rồi..."
Nói rồi chỉ nằm vật ra giường.
Khi Cố Dược Hoa đang ngâm nga một bài hát, cậu ấy nhìn thấy mẹ mình đang nằm trên giường liền hỏi: "Mẹ bị sao vậy? Mẹ bị ốm à?"
Cố Toàn Phúc tức giận: "Thân không có bệnh, nhưng trong lòng có bệnh, không cần lo lắng cho bà ấy!"
Cố Dược Hoa càng khó hiểu: " đây là sao vậy?"
Trần Thúy Nguyệt: "mẹ không sao, chỉ là muốn nằm thôi."
Cố Dược Hoa khịt mũi, đi qua xem một chút, cũng không có gì nghiêm trọng, không giống như bị sốt nên cũng không quan tâm, ngay sau đó Cố Thuấn Hoa đã đưa hai đứa trẻ về tới, vừa nhìn thấy tự nhiên buồn bực, đi tới hỏi, câu trả lời vẫn là không sao.
Lúc này, sườn đã được hầm, mở vung nồi ra, mùi thơm của sườn bay đi theo hơi nóng, thật là thơm!
Cố Thuấn Hoa: "Cha, đưa hai khối cho bà nội Đồng đi."
Cố Toàn Phúc gật đầu: "Được rồi, để đưa qua cho."
Bà cụ Đồng là một người tốt, thời điểm đó, Cố Toàn Phúc xảy ra chuyện, bà cụ Đồng vẫn giúp đỡ che giấu, bất quá bà cũng suýt thành người tội, vì chuyện này nên Cố Toàn Phúc luôn nhớ đến ân huệ của bà cụ Đồng.
Cố Thuấn Hoa rất vui vẻ, khi còn bé cô thích bưng đồ ăn cho bà cụ Đồng, có lẽ khi còn nhỏ cô đã hiểu ra rằng đó là một câu chuyện "ân tình".
Hơn nữa, bà cụ Đồng là người cổ hủ, chú trọng quy tắc, mỗi lần bưng một bát thức ăn ngon đến, lần nào bát kia cũng không phải trống không mà trả lại, kiểu gì cũng sẽ nhét ngược cho cô ít đồ ăn ngon.
Sau khi trở về, cô liền chia phần cho anh trai và em trai của mình, ai cũng đều vui vẻ.
Bây giờ Cố Thuấn Hoa, tất nhiên, đã không còn tâm tư của một đứa trẻ nữa, nhưng mang thức ăn cho bà cụ Đồng vẫn là một việc rất tuyệt vời.
Cô lấy mấy khối xương sườn mang đến phòng bà cụ Đồng, bà cụ Đồng đang cho con mèo già uống nước, vừa thấy cô liền để cô ngồi xuống, cười nói: “ Bà lớn từng này tuổi cũng phải khâm phục tay nghề nấu nướng của cha cháu."
Khi cô đang nói chuyện, con mèo già bên cạnh vẫy đuôi và vươn chiếc lưỡi nhỏ ra để liếʍ nước.
Cố Thuấn Hoa nhìn vào chiếc bát uống nước của con mèo, đó là một chiếc bát cũ, trên còn dính vảy gạo. Theo trí nhớ của Cố Thuấn Hoa, con mèo đã luôn dùng chiếc bát này để uống nước.
Sau này trong sách có đề cập đến chiếc bát chính là đồ cổ, người ta nói rằng nó được dùng trong cung đình, trị giá rất nhiều tiền. Trong cuốn sách nói, Trần Lộ sau khi nhìn thấy chiếc bát, liền nhận ra nó, nên đưa cho bà cụ Đồng một số tiền để mua lại chiếc bát đó, nhưng bà cụ Đồng không muốn bán.
Ai biết được sau này bà cụ Đồng gặp chuyện, nóng lòng muốn có tiền, cuối cùng đành bán chiếc bát cho Trần Lộ.
Bà cụ Đồng gặp chuyện gì trong sách không có ghi chi tiết, nhưng Cố Thuấn Hoa nhớ giá của chiếc bát là một trăm bốn mươi nhân dân tệ.
Trần Lộ quay đầu lại liền bán chiếc bát cho một doanh nhân người Hồng Kông với giá một vạn ba trăm nhân dân tệ.
Một vạn ba trăm nhân dân tệ, ở hiện tại là một khoản tiền không thể tưởng tượng nổi!
Cô muốn nhắc bà cụ Đồng cất bát sứ đi, nhưng nghĩ lại, bà cụ Đồng cũng biết chiếc bát sứ này rất có giá trị.
Bà là cách cách từ trong cung ra, cho dù trải qua nhiều chuyện, nhưng có khả năng dưới tay cũng cất giấu một ít đồ tốt, cái bát này mỗi ngày đều cho mèo ăn, hẳn là vì chuyện này, sợ người ta có thể nhìn ra được.
Tự nhắc nhở bản thân, đừng vẽ vời thêm chuyện.
Tốt hơn hết là tự mình nên sống tốt, thay đổi cuộc sống, để đến lúc bà cụ Đồng xảy ra chuyện mới có thể giúp đỡ được, đề phòng Trần Lộ lợi dụng khó khăn của người khác mà lấy được món hời từ bà cụ Đồng. . .
Đang suy nghĩ, cô nói với bà cụ Đồng về tính toán của mình, bà cụ Đồng tự nhiên cũng đồng ý: "đừng lo lắng, trước mắt phải có việc làm đã."
Cố Thuấn Hoa đề cập đến việc nhờ bà cụ Đồng giúp chăm sóc hai đứa trẻ, bà cụ liền đồng ý luôn.
Khi Cố Thuấn Hoa quay lại, bà cụ Đồng cho súp hạt dẻ vào bát của cô: "Đây là thứ lần trước Phan gia đã mang đến cho bà, cháu mau cầm về đi."
Biết được tính tình của bà cụ Đồng, Cố Thuấn Hoa không khách sáo mà cười nói: "Phan gia vẫn một mực đối tốt với bà!"
Nói đến Phan Gia thì cũng có một số nguồn gốc, trước đây nghe nói ông cụ của ông là thợ làm mực trong hoàng cung, sau này Thanh triều sụp đổ, thì lưu lạc đến Lưu Ly xưởng, mở một cửa hàng bút tại đây để kinh doanh sửa chữa và khắc dấu. Đương nhiên, ông ấy thừa hưởng nghề thủ công của cha mình, hiện tại ông ấy đang làm công nhân chế tác mực trong cửa hàng bút, thời gian lâu dần cũng nhiều kinh nghiệm.
Tuy nhiên con người này từ nhỏ đã bướng bỉnh, tính nết, không ai có thể kiềm chế được, nay đã già thêm mấy chục tuổi, vẫn chưa chịu lập gia đình, lúc không đi làm thường cầm l*иg đi bắt chim chóc, còn không thì đến quảng trường đánh đấm chút quyền.
Bởi vì năm đó ở đại tạp viện xảy ra chút chuyện, chính ông là người ra mặt đánh đuổi, nên suốt thời gian dài mọi người đều gọi ông là gia gia.
Mà vị sư phụ này vẫn luôn chăm sóc cho bà cụ Đồng, trước đây cũng có tin đồn nam chưa vợ, nữ chưa chồng. Truyền đến truyền đi không biết bao nhiêu lần, nhưng người trong cuộc không lên tiếng nên chẳng ai đề cập đến nữa.
Bây giờ Cố Thuấn Hoa nói lời này, bà cụ Đồng vừa cười vừa mắng: "Nhìn cái miệng của cháu, cẩn thận bà không cho vào cửa!"
Cố Thuấn Hoa vội mỉm cười van xin lòng thương xót và mang canh hạt dẻ về, món canh hạt dẻ này cũng là đặc sản của Bắc Kinh xưa, được làm từ bột hạt dẻ, bột táo tàu đỏ và bột củ sen, ăn có vị mềm và thơm.
Cố Thuấn Hoa cầm về để sang một bên, chia một ít cho Cố Dược Hoa và các con, sau đó gia đình cùng ăn tối.
Món xương sườn hầm của Cố Toàn Phúc mềm đến mức thịt như muốn tan chảy trong miệng, hai đứa trẻ phồng má lên: "Ngon, ngon!"
Cố Thuấn Hoa không khỏi nhìn mẹ một cái: "Mẹ, mẹ cũng dậy ăn đi."
Trần Thúy Nguyệt thở dài, cuối cùng đứng dậy: "Tôi không có phúc ăn được món xương sườn hầm, đầu đau quá."
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, đến cùng vẫn là ăn, dù sao mùi vị cũng thật là thơm!
Sau khi ăn xong, Cố Thuấn Hoa nói chuyện với hai đứa trẻ một chút, đưa chúng đến chỗ bà cụ Đồng, sau đó đội mũ đi ra ngoài.
Cô đến phòng quản lý nhà ở trước và kể những khó khăn của mình với phòng quản lý nhà: "Giờ tôi về thủ đô, ở nhà bố mẹ đẻ lại đông con, tôi không thể sống chung được..."