Chương 50: Súp hạt dẻ(2)

Chỉ có Kiều Tú Nhã là tức giận đến mức tim, gan, phổi đều muốn lộn ngược ra ngoài, bà ta cũng hoang mang không hiểu tại sao lại có thể đăng ký được hộ khẩu, Kiến Bình nhà bà ta không phải đã đến gặp chủ nhiệm Tôn, cùng người ta nói chuyện để ngăn cản việc này rồi sao?

Hôm qua Kiến Bình quay về, cả người toàn là phân, lúc đó bà ta đã rất tức giận còn hỏi mọi chuyện diễn ra thế nào, Kiến Bình mập mờ nói rằng đôi ủng đó đã đưa cho người ta.

Nghe vậy bà ta cũng yên tâm.

Bây giờ ai cũng thành thật, chẳng có ai đã nhận quà mà không làm việc người khác đã nhờ. Nếu từ đầu không nhận quà mà làm được thì là hợp tình hợp lý, nhưng nếu đã nhận sự nhờ vả của người khác mà vẫn cho làm được thì thật là kì quái.

Ai có ngờ được nhiều chuyện xảy ra, Cố Thuấn Hoa lại làm được hộ khẩu.

Cố Thuấn Hoa làm được hộ khẩu thì bà ta biết ăn nói làm sao với quản lý Hoàng? Cũng không phải tự nhiên người ta hứa cho bà ta lợi ích.

Bà ta tức giận hổn hển chạy về nhà, tình cờ bắt gặp Tô Kiến Bình mới về đang ngồi xổm trên đất lau giày da, liền nhớ đến đôi ủng da đơn vị đã cấp trước đó, thậm chí còn tức giận hơn.

"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, không phải anh đã đưa đôi ủng da cho chủ nhiệm Tôn rồi sao? Vậy thì sao mọi chuyện lại không thành? Cô ta mang theo hai đứa trẻ lại có thể làm được hộ khẩu? Bây giờ chuyện mai mối tôi biết ăn nói thế nào với người ta đây?"

Chuyện Cố Thuấn Hoa là phụ nữ đã ly hôn, lại mang theo hai đứa con, mặt mũi nào mà Kiều Tú Nhã dám nói cho người ta biết.

Thật ra Tô Kiến Bình trong lòng hiểu rõ sớm muộn gì mẹ anh cũng biết, nhưng bất quá trước mắt anh cứ mơ hồ lảng tránh, may mắn, nếu chuyện làm hộ khẩu không thành, thì anh chẳng phải sẽ giấu được chuyện này hay sao?

Nhưng bây giờ nghe mẹ nói vậy, biết hộ khẩu của Cố Thuấn Hoa đã làm được, trong lòng có chút tức giận: "khốn kiếp!"

Kiều Tú Nhã: "Khốn kiếp? Không phải nói họ đã nhận rồi sao?"

Tô Kiến Bình cũng không thoải mái, tức giận đến mức quăng luôn đôi giày da trong tay: "Con đi tặng ủng, nhưng sai thời gian, tình cờ lại gặp được Cố Thuấn Hoa."

Anh ta ngay lập tức kể rằng anh ta đã gặp Cố Thuấn Hoa như thế nào và đã bị Cố Thuấn Hoa lợi dụng ra sao.

Kiều Tú Nhã nghe xong liền trợn mắt há mồm, một lúc lâu cũng không thể hiểu được vấn đề.

Về sau đoán ra được, tức giận hét lên: "Anh cứ như vậy để cho người khác lừa? Anh bị ngốc hay sao?"

Tô Kiến Bình cũng nổi nóng: "Vậy thì con phải làm sao đây? Con bị người ta bắt gặp? Nếu con không thuận theo cô ấy chẳng lẽ còn đem chuyện này làm ầm ĩ lên? Nếu đồn đại ra bên ngoài mặt mũi biết để vào đâu nữa?"

Kiều Tú Nhã ngẩn ngơ: "Anh không biết nghĩ cách khác à!"

Tô Kiến Bình rất tức giận nhưng cũng không dám lớn tiếng, sợ người khác nghe thấy, chuyện đồn đại sẽ mất mặt, nên chỉ có thể trầm giọng nói: "Còn đã nghĩ cách khác rồi. , Nhưng bây giờ hộ khẩu của người ta cũng đã làm được. Còn có thể làm gì? "

Kiều Tú Nhã cũng nghĩ như vậy, tuy rằng rất bất lực, nhưng vẫn thấy đau lòng. Cả đời của bà ta đều sống trong sự tự hào, đắc ý về bản thân, đâu ngờ tới sẽ bị Cố Thuấn Hoa cho xoay vòng như chong chóng thế này, thật sự là làm thế nào cũng thấy không thoải mái, tim như bị bóp chặt.

Lúc này lại nghe được động tĩnh từ nhà họ Cố, hình như cả nhà đang ăn thịt kho tàu, mùi thơm đến nức mũi.

Bà ta giậm chân: "Nghĩ tới chuyện này, nhà họ Cố không xong với tôi đâu!"

********

Cố Thuấn Hoa ôm hai đứa nhỏ đi ra gian ngoài, đêm nay ngược lại là không có gió, không có tuyết, ăn thịt lợn kho, bánh bao hấp và uống súp nóng. Cô cảm thấy thoải mái khắp người.

Cô đã sớm rót đầy túi chườm nóng đặt vào trong chăn để sưởi ấm, giờ được nằm cùng với hai đứa trẻ, mỗi đứa một bên, đứa nào cũng mềm mại như bông, thể xác và tinh thần cô cuối cùng cũng được thả lỏng.

Hai đứa nhỏ cũng có chút cao hứng, vừa ríu rít trò chuyện vừa nói mấy câu trẻ con.

Cố Thuấn Hoa cười hỏi:"Thịt lợn kho có ngon không?"

Hai đứa trẻ đồng thanh: “Ngon lắm!"

Cố Thuấn Hoa: "Ông ngoại nói ngày mai sẽ mua sườn heo hầm cho các con, phiếu cũng có sẵn rồi."

Việc này hôm nay trước mặt gia đình của Trần Diệu Đường không có ai đề cập đến, có lẽ là không muốn cho cả nhà bọn họ đến ăn.

Nghe thấy xương sườn, hai đứa trẻ bật cười, ôm chầm lấy cô, ánh mắt và khuôn mặt nở nụ cười hài lòng.

Cố Thuấn Hoa lại hỏi rằng hai đứa trẻ có muốn chơi với bọn trẻ trong đại tạp viện không, cả hai đứa trẻ đều sẵn lòng, nói rằng những đứa trẻ trong đại tạp đối xử rất tốt với chúng.

Cố Thuấn Hoa liền nhẹ nhõm.

Bọn trẻ có thể chơi và kết bạn với nhau, điều này cũng rất tốt cho sức khỏe tinh thần của chúng.

Cô dự định ngày mai sẽ giao bọn trẻ cho bà cụ Đồng chăm sóc, thực ra cô chỉ để chúng chạy chơi trong đại tạp viện, nhưng đề phòng nếu chuyện gì xảy ra cũng sẽ có người giúp đỡ.

Về phần cô, chỉ cần đến văn phòng thanh niên trí thức, sau đó đến văn phòng quản lý nhà ở.

Cô là một thanh niên trí thức đến nông thôn, đóng quân khai hoang, trấn thủ biên giới cũng đã tám năm, nghe nói tám năm này phải tính là năm công tác, hiện tại cô đã trở lại thủ đô, nên phải có một suất tái định cư, tổ chức bên trên sẽ có người sắp xếp.

Cô biết công việc bây giờ vẫn chưa ổn định, dù sao cũng có quá nhiều người trở về thủ đô cùng một lúc, nhưng Cố Thuấn Hoa nghĩ rằng dù vất vả đến đâu, dù ít tiền đi nữa, cô cũng phải ra ngoài kiếm chút gì đó để mưu sinh.

*********

Trưa ngày hôm sau, Cố Toàn Phúc thực sự mang xương sườn về, khi Trần Thúy Nguyệt nhìn thấy rất thích thú, Cố Toàn Phúc liếc nhìn bà rồi nói: "Chỉ là một vài miếng xương sườn, chúng sẽ co rút lại sau khi hầm, cũng không được mấy cái. Bà lại đem bọn họ, một nhà kêu đến, thì con cháu của chúng ta sẽ không ăn được bao nhiêu."

Nghe xong, Trần Thúy Nguyệt do dự, bà nhớ đến ánh mắt thèm thuồng của Trần Lộ nhìn chằm chằm vào cái nồi đêm qua.

Bà không hiểu, làm sao mà sau khi ăn một miếng thịt heo kho lớn, cô ta vẫn còn tham lam như vậy?

Bà ấy từng nghĩ rằng Trần Lộ là một đứa trẻ ngoan, vâng lời và hiểu chuyện, nhưng bây giờ——

Bà muốn nghĩ về trước đây, nhưng đầu óc bà choáng váng một lúc, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Cố Toàn Phúc: "Gần đây nhất, lúc Thuấn Hoa trở về. Thật ra tôi vẫn luôn nghĩ, không hiểu sao Thuấn Hoa của chúng ta lại có cuộc sống tồi tệ như vậy, phải chịu quá nhiều ủy khuất và điều tiếng trong quá khứ. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy mơ hồ, chẳng thể hiểu nổi lúc đầu sao bà lại cho Thuấn Hoa về nông thôn, lúc đó tại sao tôi cũng không cản bà lại, đầu óc tôi lúc đó không hiểu đang suy nghĩ cái gì nữa."

Trần Thúy Nguyệt nghe vậy chợt giật mình, những lời nói của Cố Toàn Phúc giống như một cái que cời than, trực tiếp đâm vào tim bà một cái, khiến bà rất sợ hãi.

Bà vậy mà vô thức nói: "Sao vậy, sao vậy, giống Trần Lộ không phải là tốt rồi sao, đứa trẻ này lớn lên rất ngoan và tốt bụng, không phải nên như vậy sao?"

Nghe vậy, Cố Toàn Phúc sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm vào vợ của mình, nhịn một hồi, cuối cùng nói: "Bà là đang nói cái gì vậy? Tốt, tốt chỗ nào? Bà không thấy cái bộ dạng tham ăn của nó hôm qua sao? Thấy bọn trẻ ăn nhiều hơn một chút liền trừng mắt nhìn chằm chằm vào chúng!"

Trần Thúy Nguyệt há hốc mồm, đầu óc bà mơ mơ hồ hồ, cảm thấy lời nói của Cố Toàn Phúc thật có lý, thật sự không nên, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, người lớn làm sao có thể cùng một đứa trẻ so đo chấp nhặt.