Chương 49: Súp hạt dẻ(1)

Điều kiện của binh đoàn Nội Mông rất kém, hai đứa trẻ từ khi sinh ra chưa bao giờ được ăn qua thịt ba chỉ, hiện tại được ăn một chút liền hài lòng thoả ý, Cố Thuấn Hoa nhìn thấy Trần Lộ đang kìm nén lửa giận, trong bụng vui như được mùa, ăn miếng thịt kho tàu cũng cảm thấy ngon hơn.

Mọi người ăn vài miếng thịt kho tàu đều thấy thoả mãn, sau đó ăn đến đậu hũ rán, càng thích hơn, chỉ có Trần Lộ một mặt nhăn nhó, trước thì bị Cố Thuấn Hoa tranh gắp thịt, sau lại bị Trần Thúy Nguyệt phớt lờ còn ở ngay trước mặt đem thịt bồi bổ cho hai đứa trẻ, nên trong lòng cảm thấy không vui, tâm trạng nặng nề.

Có tổng cộng bảy người lớn và hai đứa trẻ con, hai ký thịt ba chỉ sau khi chế biến nấu lên khó trách hao đi vài lạng, lại mang cho bà cụ Đồng nửa bát, cũng không còn lại bao nhiêu. Thật sự ra cô ta cũng lấy một ít bỏ vào canh khoai tây để ăn, còn có ăn thêm đậu hũ rán.

Canh khoai tây đương nhiên không phải là không ngon, đậu hũ rán cũng là một thứ tốt, nhưng dù sao cũng không thể so sánh được với thịt ba chỉ kho.

Cô ta chưa hài lòng lắm, rõ ràng là ăn đã no bụng, nhưng miệng vẫn cảm thấy thèm thuồng, chưa đủ.

Lại nói đến, cô ta trước kia sống ở thế kỷ hai mươi mốt, cũng chưa từng thèm ăn như vậy, lúc đó còn không hiểu sao có người lại thích ăn thịt heo, vừa dầu mỡ lại không ngon. Thậm chí, cho rằng ăn chay mới tốt.

Hiện tại xuyên sách rồi, tuy đã trở thành nhân vật chính nhưng người lại thiếu chất béo, chỉ có ai thiếu chất béo mới biết việc cung cấp đạm và chất béo cho cơ thể con người quan trọng thế nào. Người thừa dinh dưỡng sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác đói bụng, giống như cô ta lúc này rất muốn ăn thịt.

Cô ta run rẩy muốn được ăn thịt ba chỉ, phải là những miếng thịt lớn hơn như vậy! Có như thế mới thoả mãn.

Bây giờ rõ ràng là có món thịt kho tàu để ăn, nhưng lại không được ăn cho thoả thích, càng thấy khó chịu.

Hơn nữa, Trần Thúy Nguyệt, người luôn yêu thương cô ta, thậm chí còn không muốn cho cô ta ăn, điều này càng khiến cô ta khó chịu hơn.

Đây còn là đồ ăn của nhà cô ta mang tới, Trần Thúy Nguyệt nên cho cô ta ăn nhiều hơn mới đúng, đằng này còn xén bớt đi.

Trần Lộ không thể hiểu được.

Trần Thúy Nguyệt đang thu dọn và đặt những chiếc bát đã rửa sạch vào tủ, nhưng khi bà nhìn lên, tình cờ thấy Trần Lộ đang nhìn chằm chằm vào chiếc nồi sắt đặt cạnh bếp than.

Nhìn dáng vẻ này có phải là thèm khát quá rồi không.

Khi nhìn thấy như vậy, bà có phần khó hiểu, nghĩ rằng đứa trẻ này đã lớn tuổi rồi, sao lại còn tham ăn như vậy?

Nhưng bà ấy vẫn nói: "Sao vậy, ăn vẫn chưa thấy no à? Thực ra, một vài miếng là đủ cho mọi người rồi. Nếu vẫn đói, hãy ăn một chút bánh bao nướng đi."

Trần Lộ nghe vậy càng cảm thấy bực bội, sao lại nói mỗi người ăn vài miếng? Cô ta động tác chậm chạp còn chưa ăn được gì.

Cô ta đang cân nhắc có nên nói lời này với Trần Thúy Nguyệt hay không, dù sao người này cũng đối xử tốt với cô ta, nhưng thịt kho cũng đã hết rồi, bây giờ nói ra có ích gì, vậy nên cô ta hãy quên chuyện đó đi là vừa.

Vào lúc này, Trần Diệu Đường đang trò chuyện với Cố Toàn Phúc.

Trần Diệu Đường đã ăn no và rất thoải mái, bắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế bành kiểu cổ điển, ngập ngừng hỏi Cố Toàn Phúc: "Anh rể, ở chỗ làm có ai đề cập chuyện gì chưa?"

Cố Toàn Phúc cầm trong tay một bình trà lớn, chậm rãi uống trà, thản nhiên nói: "Là chuyện gì vậy?"

Trần Diệu Đường nheo mắt, cười cười nhìn về Cố Toàn Phúc: "Anh rể, anh tài hoa như vậy, họ lại để anh đi vận chuyển đồ ăn, thực sự là bất công cho anh, nghe người khác nói tốt xấu gì cũng sẽ sắp xếp cho anh công việc thích hợp."

Nguyên nhân mà Trần Diệu Đường hỏi Cố Toàn Phúc điều này là do trước kia ông ấy còn là đầu bếp, không thiếu tiền của, thỉnh thoảng lại hay mang đồ tốt cho Trần Diệu Đường, những năm đó hắn được nhờ không ít, về sau Cố Toàn Phúc cũng không còn làm đầu bếp nữa, lại đi chuyển đồ ăn, lợi ích gì cũng mất hết.

Tất nhiên, Cố Toàn Phúc có thể nhìn thấu tâm tư của Trần Diệu Đường, khịt mũi nói:" Làm gì có chuyện tốt như vậy, tôi cũng lớn tuổi rồi, có chuyện tốt cũng không đến lượt tôi."

Trần Diệu Đường chưa nói, kỳ thật mấy ngày trước hắn cùng người quản lý đã nói qua chuyện này.

Bao năm nay Trần Diệu Đường làm việc gì cũng cẩn thận, việc chưa rõ thực hư cũng không dám tùy tiện mà nói, sau này mọi chuyện thế nào còn phải xem tiếp tình hình.

Trong mấy năm qua, hôm nay và ngày mai còn có bao nhiêu chuyện xảy ra nữa?

Nghe Cố Toàn Phúc nói, Trần Diệu Đường hiển nhiên có chút thất vọng.

Cố Thuấn Hoa đã chuẩn bị ôm hai đứa trẻ đi ra gian ngoài, đúng lúc nghe thấy như vậy, cô liền cười thầm, nghĩ rằng mọi chuyện trong cuốn sách này không biết là thật hay giả.

Trong cuốn sách đó, cậu của cô cũng xem như là người đàn ông làm nên chuyện, sau mấy năm cải cách, gặp được thương nhân lớn tên La Minh Hạo, người này đầu tư cho hắn, cùng nhau mở quán ăn, lại muốn mời cha cô làm đầu bếp, nhưng cha cô không muốn đến, hết cách hắn phải nhờ đến cao minh, về sau hắn nghĩ biện pháp làm ra Thiện Bát Trân Tịch, kết quả cha cô vừa nhìn thấy đã tức đến giậm chân, nói Thiện Bát Trân Tịch là kỹ năng độc đáo của riêng ông ấy, bọn họ không thể làm được, vì chuyện này mà gây náo loạn một trận.

* Thiện Bát Trân Tịch là tám món ăn dành cho vua chúa.

- Đây là những gì trong cuốn sách nói.

Nhưng trong thực tế, cậu của cô là một lão già suốt ngày chỉ biết xách l*иg chim đi dạo, nhàn hạ không có việc gì làm, sao có thể mở được quán ăn? Về phần La Minh Hạo mà Trần Diệu Đường quen biết, chẳng qua chỉ là một tên công tử bột, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhân phẩm cũng không tốt, còn nói gì đến làm một đại thương nhân?

Cố Thuấn Hoa ban đầu cảm thấy khó hiểu với tình tiết trong cuốn sách, và cảm thấy rằng dựa theo tình hình thực tế, điều đó là không thể nào.

Bây giờ khi nghe cậu của cô nói điều này, cô hiểu rằng cuốn sách được viết như vậy, mọi chuyện cũng phát triển theo chiều hướng đó, chỉ có điều trong quyển sách đem Trần Diệu Đường và Là Minh Hạo đề cao quá mức.

Theo cách nhìn

của cô, Trần Diệu Đường là một tên lưu manh, cầm theo Thiện Bát Trân Tịch giả mạo lừa gạt khắp nơi, đúng lúc gặp phải La Minh Hạo, hai người chung một chí hướng liền lên kế hoạch thực hiện.

Nhưng La Minh Hạo và Trần Diệu Đường làm gì đã được thấy qua Thiện Bát Trân Tịch, họ cũng làm gì biết nấu ăn, cái gọi là "thực đơn tổ truyền" mà sau này trong quyển sách đề cập đến có nguồn gốc thế nào?

Cố Thuấn Hoa nhìn bộ dạng của Trần Diệu Đường hiện tại suy đoán rằng, hắn nhất định là về sau đã lừa gạt những kỹ năng độc đáo của cha cô để mở quán ăn, lại đem danh tiếng của cha ra để mà quảng bá.

Bằng không, với tính tình cẩn trọng của cha cô, sao có thể dễ dàng bị Trần Diệu Đường chọc giận.

Cố Thuấn Hoa nghĩ đến đây trong lòng không khỏi cười nhạo.

Cô không biết ai là người đã viết ra quyển sách ngu ngốc này. Sợ rằng đầu óc người đó thật sự có vấn đề. Viết bậy bạ gì không biết? Thay đen đổi trắng, nhưng tại sao thứ gì tốt cũng nghiêng về phía gia đình Trần Lộ?

Nếu như tác giả quyển sách kia ở ngay trước mặt, cô thật muốn cho người đó một cái bạt tai!

****