Qua hai ngày tuyết cũng đã ngưng, tất cả mọi người trong đại tạp viện ai nấy cũng ra dọn tuyết, người lớn tuổi thì dùng chổi quét ở phía sau, còn thanh niên thì dùng xẻng xúc phía trước, mấy đứa trẻ con thích thú đẩy mấy quả cầu tuyết. Theo sau những tiếng vang xào xạc, mặt đất ẩm ướt từ từ hiện ra, bên trên chỉ còn lưu lại dấu vết của chổi quét. Nhiều năm qua công việc này hầu như đã trở thành thói quen của mọi người ở đây.
Cố Thuấn Hoa cũng ra giúp mọi người dọn tuyết, quét xong, người già trẻ nhỏ đều tập hợp chung một chỗ nói chuyện một lúc. Nhắc lại kỷ niệm thuở còn bé cùng nhau chơi đùa, khoảng thời gian đó không lo không nghĩ.
Mọi người hỏi Cố Thuấn Hoa về chuyện làm hộ khẩu.
Thật sự trong lòng Cố Thuấn Hoa tin chắc sẽ làm được, nhưng bây giờ mọi thứ chưa xong,đương nhiên không thể nói lung tung, chỉ trả lời qua loa hôm nay sẽ đến phòng thanh niên trí thức để xem tình hình.
Mọi người đều lo lắng nghĩ biện pháp cho cô, đúng lúc Kiều Tú Nhã đi ra, vừa thấy Cố Thuấn Hoa liền vừa nói vừa cười, có ý dò xét. Cố Thuấn Hoa tuy nhìn thấu nhưng vẫn giả vờ không biết.
Cố Thuấn Hoa khó chịu rời đi, Kiều Tú Nhã liền lên tiếng chào.
Sau khi cô đi khỏi, lại nghe được ở đại tạp trong viện Kiều Tú Nhã cùng người khác thầm thì: "Hộ khẩu mà làm được, thì tôi đi đầu xuống đất."
Nghe lời nói của bà ta rất chắc chắn.
Cố Thuấn Hoa càng bực bội hơn, nghĩ bụng sao bà ta nói ra chắc chắn như vậy, Tô Kiến Bình giở trò xấu sau lưng cô, không lẽ việc này bà ta cũng biết?
Nói đi cũng phải nói lại, tuy Tô Kiến Bình đã giở thủ đoạn, nhưng lúc đó cô đã lợi dụng tình thế, thuận lợi đẩy phần thắng về phía mình, chuyện đó chắc bà ta không biết.
Suốt dọc đường cô cứ suy nghĩ lung tung, vừa đến văn phòng thanh niên trí thức đã thấy bên ngoài có một đám người đang vây quanh, tất cả đều là thanh niên trí thức muốn về thủ đô.
Đúng lúc Cố Thuấn Hoa đang chen vào lại gặp ngay chủ nhiệm Tôn, ông vừa thấy cô, ngầm hiểu, giả vờ hỏi mấy câu lấy lệ rồi ưu tiên nhận lấy chứng minh của cô để xử lý trước.
Dấu mộc đỏ đống xuống, Cố Thuấn Hoa yên tâm thở phào.
Tốt quá rồi, cuối cùng cô và các con đã được lưu trú.
Cô và các con lưu lại thủ đô, tuy cuộc sống khó khăn, nhưng chỉ cần cố gắng mấy năm mọi thứ sẽ tốt lên.
Từ phòng thanh niên trí thức đi ra, mặc cho bên ngoài trời đang rất lạnh, trong lòng Cố Thuấn Hoa lại thấy ấm áp lạ thường. Tiện đường ghé qua bưu cục gọi một cuộc điện thoại đến Nội Mông.
Trước tiên điền số điện thoại và nơi cần gọi vào phiếu, trả phí rồi bắt đầu chờ. Muốn gọi điện thoại đều phải nhờ người trực điện thoại chuyển tuyến, đầu tiên là từ thủ đô chuyển tới Nội Mông, rồi từ Nội Mông đến thành phố, lại từ thành phố đến Ngũ Nguyên, sau cùng mới đến giếng mỏ.
Quá trình này cần rất nhiều thời gian, nếu chuyển không qua thì rất có khả năng sẽ chờ hơn hai mươi phút, có khi phải chờ đến một giờ, khó khăn lắm mới có thể gặp được người cần gọi, người trực điện thoại đôi lúc phải chuyển tuyến cho một người khác, hoặc nếu bên kia nhận được cuộc gọi mà bên này xảy ra vấn đề thì cũng không thể gặp được.
Gọi điện thoại là một chuyện vô cùng phiền phức, có người chỉ vì việc này tốn mất thời gian nửa ngày.
Cố Thuấn Hoa lần này cũng thật may mắn, mới hai mươi phút đã có nhân viên bưu cục gọi tên vào đưa cho cô mã số đến điện thoại nhỏ số chín để tiếp cuộc gọi.
Khung điện thoại rất nhỏ, đi vào cầm điện thoại lên, chờ bên kia xác nhận xong liền cho tiếp cuộc gọi.
Dù nhận được cuộc gọi thì cũng không chắc người bên kia sẽ là Nhậm Canh Niên, cô không tin tưởng lắm vào việc sẽ gặp được anh ấy, bất quá thì sẽ gọi thêm lần nữa. Nhưng thật không ngờ, vừa nhấc điện thoại lên bên kia liền truyền đến giọng nói của Nhậm Canh Niên.
"Thuấn Hoa?" Thanh âm trong trẻo quen thuộc vang lên.
Cố Thuấn Hoa nghe xong, mơ hồ nhận ra có lẽ Nhậm Canh Niên vẫn luôn trực ở chốt điện thoại, cũng đang chờ cuộc gọi của cô, chắc mấy ngày nay anh ấy đã rất lo lắng.
Bất chợt sống mũi Cố Thuấn Hoa cay xè, cô nghĩ, mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng cũng vì lợi ích chung, ít nhất anh vẫn là người cha tốt, luôn nghĩ đến các con, cũng giống như cô lo lắng đến việc làm hộ khẩu cho con.
Cô mím môi cười: "Đã lấy được giấy chứng nhận cư trú rồi, buổi chiều sẽ ra đăng ký hộ khẩu."
Nhậm Canh niên ở đầu dây bên kia nghe được lời này, đương nhiên là rất vui mừng:" Cuối cùng cũng làm được rồi."
Cố Thuấn Hoa: "Ừ, rất thuận lợi, em cũng không phải tiêu tốn gì cả."
Duy nhất một đôi giày, chỉ là do lừa bịp Tô Kiến Bình mới có được.
Nhậm Cạnh Niên: "Không cần phải tốn kém, anh mới nhận được lương tháng này, em cho anh địa chỉ, anh gửi cho em."
Cố Thuấn Hoa: "Không cần đâu, tiền mang theo vẫn chưa tiêu hết, anh hãy giữ lại một ít để lo cho bản thân."
Nhậm Canh Niên hỏi về tình hình hiện tại của cô và các con, khi nghe nói cô ở gian ngoài liền im lặng một lúc: "Thủ đô có lạnh không?"
Cố Thuấn Hoa: "Lạnh, em và các con phải đắp đến ba lớp chăn, em dự định sẽ làm một cái lò sưởi, nhưng than phải có phiếu mới lấy được, ở đây đều là phân chia như vậy, dù sao cũng không dễ làm, chỉ là bất chợt nghĩ đến. Cái chính là suy tính làm sao để có chỗ ở của riêng mình."
Nhậm Cạnh Niên: "Chỗ ở của riêng mình?"
Cố Thuấn Hoa: "Đó cũng mới chỉ là dự định thôi, cũng không dễ làm, sau này sẽ tính kỹ hơn, bây giờ quan trọng là làm cho xong hộ khẩu, những chuyện khác có thể xem xét từ từ."
Nhất thời lại hỏi đến tình hình của Nhậm Cạnh Niên.
Nhậm Canh Niên liền nói bây giờ anh ấy đã mua tư liệu học tập để chuẩn bị đi thi, nếu như thuận lợi thi đậu, anh nhất định sẽ ghi danh vào trường đại học ở thủ đô, đến lúc đó cả nhà có thể đoàn tụ.
Cố Thuấn Hoa: "Chờ làm xong hộ khẩu, có thời gian, em sẽ thu xếp đi tiệm sách Tân Hoa, xem có tư liệu ôn tập nào tốt, gửi cho anh tham khảo."
Nhậm Cạnh Niên: "Tốt quá, nơi này tư liệu ít, nếu có tư liệu thích hợp thì cứ mua."
Cố Thuấn Hoa cười: "Được rồi, em sẽ chọn kỹ lưỡng, chuẩn bị cẩn thận, nhất định có thể thi đậu, anh yên tâm đi."
Sau khi cúp điện thoại, Cố Thuấn Hoa vẫn không nhịn được muốn cười.
Cô bây giờ đã có thể làm hộ khẩu cho hai đứa trẻ, mẹ con cô sẽ không phải chia cắt nhau nữa. Cảm giác có thể tránh được sự phát triển của cốt truyện trong quyển sách.
Cô cũng có lòng tin bản thân sẽ giữ chân được Nhậm Canh Niên.
Dù sao anh ấy cũng là cha của hai đứa trẻ, trước mắt cũng không có lỗi lầm gì lớn, chỉ cần không làm bậy thì có thể vẫn giữ chân được, sau này làm phu nhân giàu có, hiện tại chịu khổ chút cũng không sao, như vậy cũng tốt hơn để cho Trần Lộ hưởng thụ.
Tất nhiên, nếu hiện thực không thể giữ được, cũng sẽ không quá khổ sở.
Cố Thuấn Hoa ôm theo tâm trạng thoải mái trở về nhà, lúc này đã là giữa trưa, phòng xử lý cũng không làm việc, nên cô định sau giờ trưa sẽ đi làm cho xong hộ khẩu.
Cô vừa vào đại tạp viện, liền nghe thấy Kiều Tú Nhã đang đứng giữa sân, lấy dầu vuốt cho mái tóc mới uốn, cổ quàng khăn len, ở nơi đó miệng không ngừng lảm nhảm:" Theo tôi thì hộ khẩu của hai đứa nhỏ làm không được, Thuấn Hoa cũng không thể ở lại thủ đô, Thuấn Hoa chính là đang hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của chính mình."
Cố Thuấn Hoa nghe xong, đi qua, trực tiếp hỏi: "Cháu từ bao giờ lại phá hỏng cuộc sống tốt đẹp của chính mình vậy?"
Mọi người không đề phòng, bỗng nhiên nghe nói như thế, quay đầu nhìn, liền thấy được vẻ mặt vô cảm của Cố Thuấn Hoa.
Chỉ lo nói chuyện sau lưng người khác, nên khi cô đột ngột xuất hiện, ai nấy cũng đều một phen kinh sợ.
Kiều Tú Nhã có chút xấu hổ nhưng nghĩ đến bà cũng đâu nói gì sai.