Chương 44: Thịt heo kho và đậu hũ chiên(1)

Ăn món cá kho tộ xong, cả nhà đều cảm thấy ấm áp, dễ chịu trong lòng, Trần Thúy Nguyệt liền thì thầm cùng Cố Thuấn Hoa:" Đều là người một nhà, sau này đừng tiêu nhiều tiền vào những thứ này, tương lai vẫn còn không biết bao nhiêu thứ cần đến."

Nhất thời cô nói: "Mợ chín của con nói mang đến hai ký thịt ba chỉ đến, cũng không biết là thật hay giả."

Nhỡ đâu lúc đó cao hứng nói ra, nhưng sau này nghĩ lại, lại cảm thấy không đáng, em dâu bà kéo kiệt, sao có thể tặng đồ cho người khác được!

Thế là nhân tiện nói: "Ngày mai mẹ sẽ hỏi xem còn sót lại vụn thức ăn nào không, mẹ sẽ mua một chút."

Hợp tác xã bên trong bán điểm tâm, xốp giòn, khó tránh khỏi sẽ rơi một ít, không nhiều, nhưng theo thời gian cũng tích tụ lại, Vụn thức ăn đương nhiên bán ra sẽ rất rẻ, một xu tiền có thể mua được một bao lớn, Kiều Tú Nhã cũng ở chỗ này nên tin tức cũng linh hoạt, bán một chút thức ăn, bà liền cho người ta mật báo, đây cũng coi như là ân huệ lớn.

Cố Toàn Phúc ôm Mãn Mãn chậm rãi nói: "Đừng mãi nói đến vụn thức ăn của bà nữa, hãy cho tôi ít tiền, để ngày mai tôi mua một ít thịt đầu heo."

Cố Toàn Phúc hiện đang chuyển rau trong một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, nghe nói có sót một ít dầu và nước, nhưng trước đó tin tức của ông gây ra ồn ào không nhỏ, trong nhà có nhiều thứ cũng phải mang nộp lên trên, cho nên ông bây giờ ở đơn vị rất thật trọng, muốn lấy những thứ đó cũng không dám làm.

Cũng may, trước đây làm đầu bếp được đánh giá cao, dù cho bây giờ có chuyển rau đi chăng nữa, lương của ông vẫn ở mức bốn mươi bảy tệ, cộng với hơn hai mươi tệ một tháng của Trần Thúy Nguyệt, việc chi tiêu trong gia đình cũng tương đối ổn, nếu không thì nuôi ba đứa trẻ chắc phải đi uống gió tây bắc.

Trần Thúy Nguyệt quản lý chi tiêu rất chặt chẽ, tiền lương bốn mươi bảy tệ một tháng của ông từ đầu tới cuối đều giao hết cho Trần Thúy Nguyệt, vì không có tiền tiêu vặt nên ông thậm chí còn phải từ bỏ thuốc lá.

Buổi tối hôm qua trước khi ngủ ông đã lầu bầu chuyện tiền nông với Trần Thúy Nguyệt, giờ nhân lúc đang ăn cá mè hoa do Cố Thuấn Hoa mang về, ông nhắc lại chuyện này.

Cố Thuấn Hoa rửa bát, không buồn ngẩng đầu nói: "Cha, chớ lãng phí, mới ăn cá, ngày khác chúng ta ăn thịt cũng được."

Trần Thúy Nguyệt cũng vội vàng nói: "Thịt cá ăn nhiều không tốt, ở đây còn dư chút thịt cá, mai ăn tiếp là được, qua mấy ngày tới hẳn mua thịt."

Thế là chuyện này cứ như vậy cho qua.

Nói lí lẽ xong, Trần Thúy Nguyệt đang trải chiếu ra giường, miệng không ngừng lẩm bẩm về chuyện làm hộ khẩu của Cố Thuấn Hoa, lo lắng không biết cả ngày Cố Thuấn Hoa đã làm được gì chưa.

Nhất thời không nhịn được mà nhắc đến: "Thuấn Hoa, người đàn ông cấp cao ở công ty thực phẩm, thím Kiều giới thiệu cho con mẹ nhìn cũng không tệ, chỗ làm đãi ngộ tốt, lương tháng cũng cao, nghe nói ông ta hiện tại đang xây nhà cao tầng, nhà chúng ta so với họ vẫn thua xa lắm, con mà đồng ý kết hôn, đến lúc đó sẽ được ở trong nhà lớn."

Cố Dược Hoa nghe xong bĩu môi một cái, nói lớn: "Mẹ, chuyện này mẹ nên tìm hiểu kĩ hơn đi, ông ta trên đầu còn có mấy cọng tóc, không khéo lại thành kỳ đà cản mũi."

Trần Thúy Nguyệt liền mắng: " Nói trắng ra là thích mấy tên trẻ tuổi."

Cố Thuấn Hoa nghe lời này, căn bản không muốn lên tiếng thanh.

Biết rõ, dù con cái ở bên cạnh cha mẹ từ nhỏ đến lớn cũng chưa chắc có thể tâm sự cùng, huống chi cô đã ở Nội Mông suốt tám năm, lại nhiều chuyện khó nói.

Cha mẹ và con cái là một loại duyên phận, phải mất bao nhiêu kiếp mới thành gia đình, cha mẹ cô sẽ không vì lợi ích mà bán cô, cũng sẽ không hại cô, chẳng qua là lo lắng.

Cô đi ra gian ngoài dỗ dành cho hai đứa bé ngủ.

Sau phòng có lò sưởi, rất ấm, gian ngoài thì không được ấm áp như vậy, từ trong đi ra càng lạnh hơn, sức nóng của lò sưởi cũng không ăn thua.

Đa Đa đi ra gian ngoài, liền không chịu được run lên một cái.

Cố Thuấn Hoa nhìn thấy, cười nói: "Lạnh có đúng không, lại đây chúng ta dùng nước nóng rửa chân."

Cho hai đứa bé rửa chân xong cô mới lên giường ngủ.

Phía ngoài tường gạch đơn sơ, gió bấc đang gào thét.

Cố Thuấn Hoa trong cơn gió bấc, nhớ tới rất nhiều chuyện, lại nghĩ đến việc Tô Kiến Bình đã làm, thêm việc mẹ cô muốn cô kết hôn.

Nhưng mà bây giờ thay vì nghĩ đến việc kết hôn, cô lại quan tâm đến lò sưởi hơn, nếu cô có ít than đá và cái lò sưởi thì tốt biết mấy.

Đáng tiếc nơi này không phải Nội Mông, ở đó có mỏ than nên không lúc nào thiếu than đá.

Nhớ tới giếng mỏ ở Nội Mông, cô liền nghĩ đến dáng vẻ của Nhậm Cạnh Niên, lúc cô dẫn hai đứa bé vào trạm nhà ga Ngũ Nguyên.

Từ khi cô mang hai con trở về thủ đô, chắc hẳn anh ấy ở Nội Mông cũng rất lo lắng.

Ngày mai cô sẽ đi một chuyến đến văn phòng thanh niên trí thức, xem mọi chuyện thế nào, nếu suôn sẻ thì thuận đường ghé qua bưu cục sẽ gọi báo cho anh ấy một tiếng.