Chương 43: Theo dõi trong tuyết (3)

Nhưng mà Cố Thuấn Hoa đã nói như vậy, anh cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, anh mà làm ầm ĩ lên vừa xấu hổ, vừa ảnh hưởng đến tương lai sau này của anh, cho nên anh chỉ có thể giả ngu mà cười: "Được rồi, ĐƯỢC RỒI."

Cố Thuấn Hoa thấy anh ta không dám trở mặt, đang cố kiềm nén chịu đựng, mà nhẹ nhõm cả người.

Làm hộ khẩu là vấn đề lớn, trước lúc hộ khẩu làm xong, cô ấy không muốn đắc tội bất cứ ai.

Tất nhiên, tốt hơn hết là cứ giày vò anh ta.

Khi đang nói chuyện, cô tình cờ nhìn thấy gió thổi mạnh làm tuyết rơi tạo thành vòng xoáy trên con đường phía trước, cô nhớ tới đó chính là một cái hố phân chó.

Sự ma mãnh trong lòng nổi dậy, cô cố ý nói: "Anh Kiến Bình, cẩn thận một chút, hãy đi bên này."

Tô Kiến Bình đang trong trạng thái mất hồn, nghĩ về đôi ủng, trong tiềm thức không chú ý đi về phía trước.

Cố Thuấn Hoa quan sát từ một bên, thậm chí còn trìu mến kéo anh: "Anh Kiến Bình, cẩn thận, hôm nay tuyết lớn, không khéo lại ngã."

Tô Kiến Bình cứ như vậy đi về phía trước, vừa tiến lên hai bước, chân đã giẫm phải hố, chưa kịp định thần thì mặt anh ta đã trực tiếp cắm vào đó.

Cố Thuấn Hoa vờ kêu lên: "Anh Kiến Bình, anh bị sao vậy? sao anh lại ngã?"

Cô thốt lên: "Anh Kiến Bình, mặt anh hôi quá!"

Tô Kiến Bình chỉ cảm thấy mũi tràn đầy mùi hôi thối, vô thức đưa tay lên lau, liền dính đầy phân chó!

Anh gần như nôn mửa ngay lập tức!

***

Cố Thuấn Hoa không trực tiếp về nhà, cô ghé qua nhà Vương Tân Thụy đưa thịt cho Vương Tân Thụy, sau đó đem cá về nhà, lúc này bố mẹ cô ấy đã về, bữa ăn gần như đã chuẩn bị xong nên Cố Thuấn Hoa đưa con cá nói với mẹ cô: "Mẹ, hôm nay con đến nhà Tân Thụy, ba của cậu ấy kiếm được một con cá mè hoa, nói rằng con cá mè hoa này là ở đập chứa nước, nó còn tươi, tối nay nấu luôn đi."

Khi Dược Hoa nhìn thấy có một con cá mè hoa, cậu ấy thèm chảy nước miếng hét to với Cố Toàn Phúc: "Cha, cha làm đi, cha làm đi, nếu để con làm chắc sẽ hỏng mất một con cá ngon."

Trần Thúy Nguyệt vừa nhìn biết ngay là đồ tốt liền hỏi: "Sao lại lấy?"

Cố Dược Hoa cười nói: "Lấy hết, cứ ăn đi."

Cố Toàn Phúc cũng xem xét qua: "Nó phải nặng bốn cân, đây là một con cá ngon."

Cố Toàn Phúc cho rằng, cá tươi thì phải làm liền mới ngon, liền cầm dao chặt xuống, mọi người không ăn cơm trước mà đợi để ăn cá.

Cố Thuấn Hoa sợ hai đứa trẻ đói nên đã bẻ một chiếc bánh nhỏ để đút cho chúng.

Vì nhà có trẻ nhỏ nên không thể làm cay, lại muốn nhanh nên ông làm món đầu cá kho tộ.

Sau khi làm sạch cá, ông bôi một ít rượu lên hai mặt rồi phết lên một lớp muối hoa, nhanh chóng bắc chảo dầu lên đun nóng, rán cho đến khi cả hai mặt đều có màu vàng nâu thì cho cá ra khỏi nồi.

Cho hành, gừng, tỏi vào nồi phi thơm trên lửa nhỏ đến khi phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm của hành, gừng, tỏi phi thơm lừng tỏa ra khắp căn phòng chật hẹp và ấm áp, hai đứa trẻ háo hức đứng ở cửa nhìn. Không ngừng chảy nước miếng.

Nó có mùi rất thơm.

Tuy Vật dụng thiếu thốn, nhà cửa không yên, thiếu dầu, thiếu nước. Nhưng đây là Cố Toàn Phúc tự tay nấu nên món cá này khác nào mỹ vị.

Nếu là trước đây tay nghề này chỉ có Từ Hi và tiểu hoàng đế mới có thể ăn được.

Mọi người đều vui mừng, Cố Thuấn Hoa còn cảm thấy may mắn hơn khi nghĩ về con cá sắp mang tặng người khác. Lại nhờ đôi ủng của Tô Kiến Bình cứu cánh mà giữ lại được con cá ngon. mùi cá thơm đến động lòng người.

Sau khi xào hành, gừng và tỏi cho thơm, ông đổ hai bát nước vào, thêm muối và xì dầu rồi đun trên lửa lớn.

Đáy nồi đen thêm trên ngọn lửa bếp than, nước trong nồi sôi ùng ục, mùi thơm ngào ngạt toả ra bốn hướng, trong sân viện những người nhà khác đều ngửi thấy, nhao nhao thăm dò xem hương thơm phát ra ở hướng nào.

Có người hỏi: “Chú Cố là đang nấu món ngon đãi con gái à, ngon quá!”.

Cố Toàn Phúc thực sự có một chút xấu hổ với con gái của mình, liền không dám lên tiếng.

Bên ngoài những bông tuyết vẫn còn bay lất phất, cá kho cũng đã ra khỏi nồi, khi cửa mở ra, một vài mảnh bông tuyết bay vào nồi cá đang sôi trong nháy mắt tan vào hơi nóng.

Cá kho tộ đã được bày ra đĩa, dưới ánh đèn lờ mờ, có thể nhìn thấy nước súp sền sệt, béo ngậy chảy trên thịt con cá mè hoa tươi rói và đầy đặn, ai nấy đều không thể kìm lòng mà nuốt nước miếng.

Trần Thúy Nguyệt cười đến khóe mắt nhiều nếp nhăn: "Mau ăn đi, mau ăn đi!"

Nhìn nước lèo đậm đà, bóng bẩy, bên ngoài cá chín vàng, giòn rụm nhưng bên trong mềm đến mức tan chảy trong miệng, cắn thử một miếng là đã có thể thưởng thức. không thể chờ đợi thêm nữa.

Cố Thuấn Hoa đã chạy quanh co trong gió và tuyết suốt đêm, kiệt sức, lạnh và đói. Cô nếm một miếng rồi lấy thịt cá cho hai đứa trẻ ăn. Nhìn biểu hiện hài lòng của hai đứa nhỏ, trong lòng cô thật sự rất thoải mái.

Kể từ khi có được ký ức trong cuốn sách đó, cô đã chạy không ngừng, vội vàng trở về Quân đoàn Nội Mông, sửa đổi thỏa thuận ly hôn, đưa hai đứa con trở về thủ đô, nhờ ông bà trông nôm để làm hộ khẩu.

Bây giờ hộ khẩu chắc đã có thể làm được, Cố Thuấn Hoa thở phào nhẹ nhõm ngồi ở nhà ăn cá kho trong đêm mưa tuyết thế này, cô mừng đến mức muốn rơi nước mắt.