Chương 37: Bà nội và em trai (1)

Tô Kiến Bình nghe Trần Lộ nói xong, trên mặt lập tức nổi lên một tia nghi hoặc, anh giương mắt nhìn Trần Lộ, hai mắt nheo lại tràn đầy đề phòng, trên mặt lại nửa cười nửa không cười nói: "Cô tới từ khi nào vậy?"

Trần Lộ vẻ mặt vô tội: "Em vừa mới tới đây, vừa rẽ vào góc cua liền nhìn thấy chị gái em tức giận đi qua đó. Em đang suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì rồi, ai đã khiến chị gái em giận dữ như vậy, thật đáng trách!"

Tô Kiến Bình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh dù sao cũng là người có tiền đồ nhất trong đại tạp viện, hiện tại đã làm tại cục cung cấp điện, về sau thân phận chắc chắn sẽ hơn hẳn những người khác, dù sao cũng phải chú trọng chút mặt mũi cùng uy nghiêm, cũng không muốn để Trần Lộ nhìn thấy bản thân vừa rồi bị mắng không thương tiếc.

Anh vội vàng cười nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là hỏi cô ấy ly hôn còn mang theo con cái làm gì, liền bị cô ấy hét vào mặt, cũng không biết chuyện gì xảy ra."

Trần Lộ nghe xong, liền thở dài: "Chị em cũng thật là, tính tình cũng nóng nảy quá rồi, không giống chị của em chút nào, trước kia chị ấy đâu có tính nóng nảy như vậy."

Tô Kiến Bình gật đầu: "Còn không phải sao, tôi cũng không phải là trêu chọc gì cô ấy!"

Trần Lộ cười nói: "Anh nói thử xem có phải chị của em đã biến thành người khác rồi không?"

Tô Kiến Bình: "Cái này cũng khó mà nói, cô ấy tại Nội Mông binh đoàn tám năm, thời gian đó rất khổ cực."

Trần Lộ: "Này coi như không đúng, trước kia em cũng biết qua tình hình của chị ấy, lúc đó tính tình cũng không đến mức này, với lại chính chị ấy cũng nói muốn ly hôn, sau khi ly hôn cũng tự mình đem hộ khẩu đi xử lý, lúc ấy cũng không có nói mang con theo. Ai biết được sau đó thì như bị trúng tà, lúc đầu thì bỏ về nhà mẹ đẻ, xoay người liền chạy trở về, cứng rắn bướng bỉnh đem hai đứa bé mang về, anh nói xem đầu óc chị ấy cuối cùng là nghĩ gì?"

Tô Kiến Bình nhíu mày: "Đúng vậy, đây là thế nào?"

Trần Lộ thở dài, nheo mắt nhìn Tô Kiến Bình nói: "Quả thật tất cả mọi người là có ý tốt, khuyên bảo chị ấy, nhưng chị ấy cố chấp không muốn nghe, anh cứ chờ mà coi, hộ khẩu này chị ấy nhất định không làm được đâu, cuối cùng còn không biết phải chịu khổ bao lâu nữa!"

Tô Kiến Bình nghe lời này, không biết làm sao, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

Cố Thuấn Hoa như vậy là tự làm khổ mình, nghĩ mọi cách để làm hộ khẩu cho hai đứa bé, nếu như hai đứa bé không thể làm được hộ khẩu, cô làm sao bây giờ, có phải hay không liền sẽ đem con đưa trở về?

Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu anh mãi không dứt.

Trần Lộ thờ ơ lạnh nhạt, tất cả đều nhìn thấu.

Cô ta cũng không phải cô gái lưu lạc đến thủ đô ở đại tạp viện, cô ta là có chút lai lịch.

Cô ta vốn là nhân viên văn phòng của hai mươi năm sau, thỉnh thoảng cũng hay gặp được chủ tịch công ty trong thang máy, chủ tịch vậy mà lại ôn hòa cười nói với cô ta, còn hỏi cô ta làm ở bộ phận nào, lúc ấy cô ta liền động tâm.

Chủ tịch đã bốn mươi tuổi, có hơi lớn tuổi một chút, nhưng toát lên vẻ cuốn hút của người đàn ông thành đạt.

Từ sau lần đó, cô ta luôn bí mật theo dõi tin tức của chủ tịch, thứ thập hình ảnh và video của ông trên các phương diện truyền thông, và tìm hiểu rất nhiều về quá khứ của ông ta.

Cô ta bắt đầu ghen tị với vợ chủ tịch khi bà xuất hiện trong những cuộc họp thường niên, từ lúc đó cô ta cảm thấy cô ta và chủ tịch cũng không còn phù hợp, nếu như không có bà ấy, chẳng lẽ cô ta cùng chủ tịch sẽ có một đoạn tình yêu lãng mạn hay sao?

Sau đó cô ta đã cố gắng hết sức mình cuối cùng cũng có cơ hội trở thành thư ký trong phòng thư ký của chủ tịch, cứ tưởng là có cơ hội nhưng sự thật lại hoàn toàn khác với những gì cô ta nghĩ.

Bộ phận ban thư ký, bên trong đã có bảy tám người thư ký, thật không tới phiên cô ta cùng chủ tịch phát triển tình yêu lãng mạn hay gặp gỡ bất ngờ, mà chủ tịch đối xử với cô ta cũng giống như những người bình thường khác, bất luận nhìn thế nào cũng nhìn không ra mấy cái gọi là ưu đãi hoặc đặc thù, ông có một cô con gái, vị thiên kim kia hoàn toàn không thích cô ta, thậm chí gặp mặt còn cười nhạo cô ta vài câu.

Cô ta thỉnh thoảng viết tiểu thuyết dành cho người hâm mộ trên Internet. Vào ngày đó, cô ta đã đi xa đến mức sử dụng chủ tịch làm nguyên mẫu để viết một cuốn tiểu thuyết, và sửa đổi một chút cốt truyện để đưa bản thân vào cuốn tiểu thuyết. Thuận tiện đem vị thiên kim đại tiểu thư kia ra mà giáo huấn, đại khái là cô ấy trong hiện thực đắc tội cô ta, cô ta liền biến mình trở thành mẹ kế của cô ấy trong tiểu thuyết.

Ai có thể ngờ rằng cô ta, người luôn lạnh lùng với Nam Cực lại bất ngờ nổi tiếng nhờ cuốn tiểu thuyết này, và vì quá nổi tiếng nên tiểu thuyết này cũng được chú ý, nhưng cô ta lại bị nghi ngờ bôi nhọ người khác qua nhân vật tiểu thuyết, lập tức cô ta bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Đúng lúc cô ta đau khổ, bất lực và không biết làm thế nào thì cô lại xuyên sách!