Chương 36: Giận dỗi Tô Kiến Bình (2)

Tô Kiến Bình nhìn dáng vẻ này của Cố Thuấn Hoa, biết cô cũng chịu nghe theo lời anh, cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Đây coi là cái gì, đều là việc nhỏ, nhưng có một chuyện, anh phải hỏi em trước."

Cố Thuấn Hoa: "Hả?"

Tô Kiến Bình: "Hai đứa con của em, có dự định gì chưa?"

Cố Thuấn Hoa: "Có thể làm gì... Cứ như vậy thôi."

Tô Kiến Bình nhìn Cố Thuấn Hoa một mặt mờ mịt, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói: "Thuấn Hoa, anh nghe nói vợ chồng anh trai em cũng sẽ từ nông thôn trở về , về sau bọn họ cũng sẽ có con cái, trong nhà khẳng định không ở lại được, hoặc nếu có thể ở lại, em đã ly hôn lại mang theo hai đứa con về ở nhà mẹ đẻ, muốn gả đi thì thời điểm này ai nguyện ý? Lại nói, em đi làm ai giúp sẽ giúp em trông còn cái?"

Cố Thuấn Hoa nháy mắt mấy cái, một mặt đương nhiên: "Em đưa con đi nhà trẻ học là được."

Tô Kiến Bình đau đầu, nghĩ thầm tất cả cực khổ của hiện tại là do cô muốn ly hôn.

Nhưng hắn đến cùng vẫn là vì yêu thương cô, nên hạ giọng giải thích: "học phí nhà trẻ, một tháng mười mấy khối, hai đứa bé gửi nhà trẻ thì tiền lương của em phải tiêu sạch hết, em nói xem thời gian tới làm sao sống?"

Cố Thuấn Hoa: "Có đạo lý."

Tô Kiến Bình bình tĩnh mà nói: "Em còn trẻ, cũng phải nghĩ cho tương lai về sau?"

Cố Thuấn Hoa: "Về sau?"

Tô Kiến Bình: "Em ly hôn, liền không nghĩ tới về sau lại kết hôn sao? Nếu lại kết hôn, thì em mang hai cái vướng víu đó theo vì điều gì?"

Cố Thuấn Hoa nghe lời này, nhếch cười, liếc mắt đánh giá anh: "Vướng víu?"

Tô Kiến Bình: "Còn còn nhỏ, ăn uống ngủ nghỉ đều là tiền!"

Cố Thuấn Hoa: "Vậy làm sao bây giờ, con đã sinh, cũng không thể từ bỏ."

Tô Kiến Bình: "Con cũng không phải không có cha, hai đứa bé, làm sao cũng phải mỗi người một đứa đi! Em là phụ nữ một thân một mình mang hai đứa nhỏ theo để làm gì?"

Cố Thuấn Hoa: "Ý của anh là?"

Tô Kiến Bình: "Mang theo hai đứa bé làm hộ khẩu cũng phiền phức, trước tiên đem con giao cho cha của chúng, sau đó em kết hôn, lại muốn tới một cái —— "

Anh lời còn chưa nói hết, Cố Thuấn Hoa liền trực tiếp nói: "Ta thật đúng là cám ơn ngài!"

Tô Kiến Bình sững sờ, kinh ngạc nhìn Cố Thuấn Hoa.

Cố Thuấn Hoa cười lạnh: "Kiến Bình, anh nói vòng vo, luẩn quẩn một hồi cuối cùng là để cho em đem con ném đi, còn của em biến thành liên lụy? Em mang hai đứa con theo là khó, vậy nên anh mới bày cho em làm việc tán tận lương tâm này sao? Vẫn nên nói anh cũng học theo mẹ anh, muốn để em cùng cái tên lãnh đạo kia ra mắt? Các người đúng là một bọn tú bà, chỉ ước có thể đem em bán đi? Đúng thật là nghĩ không ra a."

Tô Kiến Bình ngây người, anh không nghĩ tới Cố Thuấn Hoa lại quay ngoắt mắng anh, lập tức giải thích: "Thuấn Hoa, em đừng có hiểu lầm, anh không có ý đó! Anh đã nghe ngóng, ở cục cung cấp điện cũng được chia phòng, một bộ hơn năm mươi phòng, anh sẽ nhanh chóng có phòng để ở, Thuấn Hoa, đây chính là nhà lầu! Anh sau khi rời khỏi đây, thời gian sắp tới sẽ tốt hơn , nên anh nghĩ ngay đến em—— "

Cố Thuấn Hoa nhíu mày, buồn bực nói: "Anh Kiến Bình, anh được ở nhà lầu, đó là chuyện tốt, nhưng anh và em có quan hệ gì? Anh không phải là muốn để cho em đem con của mình ném cho cha chúng sao?"

Tô Kiến Bình bất đắc dĩ, anh ý tứ rõ ràng, cô nhất định phải mang theo con cái, dù là muốn dẫn, chí ít đem theo một đứa cũng được, sau này bọn họ khi kết hôn còn có thể sinh thêm một đứa!

Nếu như bọn họ được phân nhà lầu ở, cùng nhau sinh hoạt không phải rất tốt sao, còn hơn là cô phải ở mãi trong tạp viện chịu khổ?

Cô làm sao lại có thể chấp nhận lý lẽ cứng nhắc này, nghe không hiểu lời nói tốt hay xấu?

Anh chỉ có thể vô lực nói: "Anh không phải ý đó, anh chỉ là thay em lo lắng, anh như vậy không phải lo lắng cho em sao?"

Cố Thuấn Hoa: "Thay em lo lắng liền hại con của em?"

Tô Kiến Bình cứng họng, không phản bác được.

Anh nói nhiều như thế, không nghĩ tới nước bọt cũng sắp thành sông luôn rồi nhưng Cố Thuấn Hoa căn bản là nghe không lọt tai, ngược lại đem bản thân cho vào vòng lẩn quẩn.

Cố Thuấn Hoa cười cười, thản nhiên nói: "Anh Kiến Bình, biết anh là có ý tốt, nhưng ý tốt đôi khi cũng thành xấu? Chúng ta ở cùng một cái viện, cùng nhau lớn lên, em kính anh, gọi anh một tiếng ca, nhưng anh nhẫn tâm muốn ném con em cho người khác, em không dám nghe, làm cái kia loại chuyện thất đức, em sợ về sau muốn sinh con cũng không có."

Tô Kiến Bình đã căng thẳng đến độ đầu đầy mồ hôi, anh không nghĩ tới Cố Thuấn Hoa tính tình mạnh mẽ như vậy, nói chuyện khó nghe như vậy, trước kia rất nhu thuận như một tiểu nha đầu, suốt ngày cười tủm tỉm, hiện tại lại thành ra như vậy?

Có thể anh không bỏ được, không nguyện ý đắc tội Cố Thuấn Hoa, liền giải thích: "Thuấn Hoa, là anh nói sai lời, em đừng hiểu lầm."

Cố Thuấn Hoa cười: "Không đâu, biết anh là người thẳng tính, vì tốt cho em, nhưng về sau đừng nói lời này nữa."

Tô Kiến Bình hiện tại đầu óc vẫn là mộng , chỉ có thể liên tục gật đầu.

Cố Thuấn Hoa nghĩ đến cô đã rạch ròi như vậy, cũng không tin anh ta về sau vẫn còn nhớ thương đến cô.

Này gọi là cái gì nhỉ, cục trưởng cục cung cấp điện trong lòng bao thiếu nữ đúng không? Nhưng loại thiếu nữ này, cô cho tới bây giờ vẫn không muốn làm!

Cố Thuấn Hoa quay người hướng nhà mà đi, chỉ để lại Tô Kiến Bình ngơ ngác đứng ở nơi đó, ngay tại giữa trời chiều nhìn theo bóng lưng Cố Thuấn Hoa.

Vẫn là bóng lưng quen thuộc đó, chỉ là cô hiện tại mở miệng ra liền có thể sặc chết người.

Cũng thật là lợi hại a.

Ai biết vừa quay người lại, liền thấy Trần Lộ.

Trần Lộ đang ở đại trạch viện, lại thường xuyên lui tới tạp viện của bọn họ, tất cả mọi người đều rất quen.

Trần Lộ đi tới, trước là bày ra bộ dáng tươi cười một mặt cùng Tô Kiến Bình lên tiếng chào hỏi nhau, sau làm như vô ý hỏi tới: "Vừa rồi chị của em có phải hay không là đang nổi nóng với anh?"