Chương 47

Anh họ nhà Nhị cô - Trịnh Gia Minh cười hỏi Kỷ Nghênh Hạ và Kỷ Nghênh Xuân:

- “Hai người các em tốt nghiệp cấp ba, cả ngày đều ở nhà nhàn rỗi sao? Không có đi làm việc nhà nông kiếm công điểm?”

Sau khi nghe những lời của Trịnh Gia Minh, đôi mắt của Kỷ Nghênh Xuân sáng lên và hỏi:

- “Anh Gia Minh, nhà máy của anh có tuyển người không, em có thể đến làm việc trong nhà máy của anh không?”

Nếu như có thể làm việc trong nhà máy, ai muốn làm việc nhà nông a, lại nói, cô là học sinh ccaps ba đi làm việc nhà nông, quá mất mặt a! Tuy nhiên, cô ấy chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài, trong thôn có rất nhiều học sinh cấp ba còn không phải trong đất làm việc nhà nông, người ta vẫn là người trong thành đâu!

Trịnh Gia Minh ánh mắt lấp lóe, sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói:

- “Chuyện này, anh đây cũng không biết a!”

Ở nhà mẹ hắn nói với hắn, bảo hắn tìm biện pháp để em họ Kỷ Nghênh Hạ tới trong xưởng đi làm, nhưng em họ của nhà cậu không chỉ có Kỷ Nghênh Hạ, nếu như chỉ đưa Kỷ Nghênh Hạ đi vào làm, Kỷ Nghênh Xuân không được đi, hắn chẳng phải là đắc tội với người ta sao? Cho nên, còn không bằng ai cũng không hỗ trợ, dạng này tốt hơn! Đều không đắc tội!

Nụ cười trong mắt Kỷ Nghênh Xuân thu lại, cô khịt mũi nói:

- “Anh làm sao có thể không biết a, không phải Nhị cô nói anh làm cán bộ trong nhà máy sao?”

Có lẽ là không muốn giúp cô cho nên mới nói như vậy a?



Sự tức giận trên mặt Trịnh Gia lóe lên, trên mặt lại cười nói:

- “ Em họ Nghênh Xuân, tôi có phải là cán bộ gì đâu, em đừng nghe Nhị cô em nói bậy!”

Anh ta thực sự có thể đưa Kỷ Nghênh Xuân vào làm, vấn đề là, Kỷ Nghênh Xuân này quá thiếu tôn trọng anh ta, cho dù là em họ anh ta, muốn nhờ đến anh ta thì phải có thái độ cầu người chứ, nói dễ nghe chút không được sao? Nghe xong công tác không thể nào, mặt kia lập tức liền kéo xuống, hắn thiếu nợ cô ta a, hắn cũng không phải mẹ hắn - Nhị cô của Kỷ Nghênh Xuân - hắn cũng chỉ là anh họ mà thôi. Nếu như không phải vì mẹ mình, một cái em họ, hắn vẫn không thèm để ý.

Kỷ Nghênh Xuân khinh thường cười lạnh, giả vờ cái gì mà giả vờ, không muốn giúp thì nói không muốn giúp thôi, nói cái gì Nhị cô nói bậy, Nhị cô của cô ta có nói bậy, cũng sẽ không đến nhà mẹ đẻ trước mặt cha mẹ bà ấy nói bậy. Trịnh Gia Minh thật sự cho rằng Kỷ Nghênh Xuân cô là đồ ngốc a? Loại chuyện này, nếu cô không biết rõ ràng, cô sẽ mở miệng sao? Kỷ Nghênh Xuân cô mặc dù là cô gái nông thôn, cũng khinh thường lại nhờ loại người rõ ràng xem cô như một đứa ngốc, cô có thừa biện pháp để cho Trịnh Gia Minh thỏa hiệp.

- “Đã như vậy, quên đi a!”

Kỷ Nghênh Xuân lạnh lùng nói. Cô ta cũng không tin Trịnh Gia Minh toàn thân không có thiếu sót, vốn là Kỷ Nghênh Xuân đối với việc vào xưởng đi làm còn không phải cố chấp như vậy, nhưng bây giờ Trịnh Gia Minh vậy mà đùa nghịch cô ta, chờ xem, đợi cô tìm được nhược điểm của Trịnh Gia Minh, xem anh ta có còn kéo hay không.

Lúc này, Kỷ Nghênh Xuân cảm thấy Trịnh Gia Minh so Kỷ Nghênh Hạ còn muốn đáng hận, mặc dù Kỷ Nghênh Hạ hơn cô ta về mọi mặt, nhưng nàng ta không bao giờ coi cô ta là kẻ ngốc. Kỷ Nghênh Xuân cảm thấy bị người coi như kẻ ngốc đùa nghịch, cảm giác thật sự khó chịu, cô không báo được thù này, cô cũng không phải Kỷ Nghênh Xuân.

Trịnh Gia Minh thấy Kỷ Nghênh Xuân không hỏi thêm câu nào thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hắn cũng không biết mình đã chọc vào loại người phiền toái nào, sau này khi bị uy hϊếp, không biết sẽ hối hận hay không về hành động của mình ngày hôm nay.

Con gái đã kết hôn trở về, nhà họ Kỷ hôm nay phi thường náo nhiệt. Kỷ Đại bá, Kỷ Nghênh Bắc, hai người con rể cùng nhau nâng chén, thời đại này ai cũng không giàu có gì, muốn uống thật sảng khoái cũng không phải dễ dàng như vậy, cũng may Nhị cô gia là người trên trấn, rất dễ dàng có được hai chai rượu. Tất cả mọi người thật cao hứng, ngay cả ông nội Kỷ cũng uống một ly rượu.

Sau khi ăn tối và nghỉ ngơi, hai gia đình liền cáo từ ra về.

Sau khi tiễn con gái và con rể về, bà nội Kỷ mới thở phào nhẹ nhõm, trong lúc ăn cơm bà luôn suy nghĩ lung tung, chỉ sợ con gái nhỏ ngoài miệng đáp ứng không làm phiền con dâu cả, trong lòng lại không đồng ý, bà lo lắng nó ở trước mặt mọi người, làm mất mặt con cả và con dâu. Như vậy, một cái tết Trung thu đều ăn không ngon! Bà cũng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.