Chương 40

- “Hôn nhân cần có sự đồng ý của gia đình mới có kết quả tốt, nếu gia đình anh không chấp nhận em, em sẽ không có cuộc sống tốt khi đến nhà anh!”

Kỷ Nghênh Xuân ưu sầu nói.

Uông Minh Hoa nhướng mày, anh không ngờ cô gái này cũng có chút đầu óc, cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, nhưng anh nghĩ, có lẽ do tình cảm của cô đối với anh không quá sâu, ít nhất không có sâu đến mức vì hắn hành động liều lĩnh:

- “Chỉ cần anh che chở cho em không phải là có thể sao?”

Đến lúc đó cũng không phải chuyện ngươi bảo hộ, che chở ta hay không mới là vấn đề! Kỷ Nghênh Xuân bĩu môi:

- “Cho dù như vậy, em vẫn muốn có được sự đồng ý của người nhà anh!”

Không phải cô không có tình cảm sâu đậm với Uông Minh Hoa, cô luôn là một người ích kỷ, người cô yêu nhất luôn là chính mình. Sở dĩ cô và Uông Minh Hoa yêu đương, chính là bởi vì anh ta là người có học thức, tuổi trẻ, dân thành phố và anh là thanh niên có học thức tốt nhất, còn chính là vì thoát khỏi vị hôn phu tàn tậ của mình. Lúc đầu cô không có tình cảm với Uông Minh Hoa, nhiều nhất vẫn là lợi dụng, có thể Uông Minh Hoa quá giỏi tán gái, còn cô lại chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, làm sao chống đỡ được, chẳng bao lâu đã bị hắn cầm đi mất trái tim của mình.

Ngay cả như vậy, mặc dù cô hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi yêu đương cùng Uông Minh Hoa, nhưng là không có mê muội đầu óc đến mức cho rằng Uông Minh Hoa chắc chắn có thể bảo vệ được cô. Nhưng cô cũng không thèm để ý, gả đến thành phố, một mực là tâm niệm của cô. Trước đó cô có vị hôn phu, không dám suy nghĩ nhiều, mà vị hôn phu của cô lại là quân nhân, tuy rằng không tốt nhưng cũng không tồi. Hiện tại chuyện này đã xảy ra, cô không gả cho Uông Minh Hoa cũng không được. Nếu đã như vậy, cô vì sao còn không cố gắng hơn nữa? Có bất động sản ở Bắc Kinhkhông phải rất đơn giản sao, bất động sản của Kỷ Nghênh Hạ không phải là bất động sản sao?

Uông Minh Hoa khổ sở nói:

- “Nghênh Xuân, sau này là hai chúng ta sống chung, cũng không phải cùng người nhà ta, tại sao phải được người nhà của ta tán đồng đâu? Cái này quá khó khăn!”

Kỷ Nghênh Xuân không cho là đúng nói:



- “Không phải chỉ là một cái nhà sao? Nhà họ Kỷ của chúng ta có một ngôi nhà ở Bắc Kinh! Nhà của Thím Út lớn như vậy, đến lúc đó nhường Kỷ Nghênh Hạ phân mấy gian cho chúng ta ở không phải liền có thể sao?”

Dưới cái nhìn của cô ta, nhà kia của Kỷ Nghênh Hạ mặc dù cha cô ta lại cho cô ta. Thế nhưng nó vẫn thuộc về Kỷ gia, Kỷ Nghênh Hạ không cha không mẹ, làm sao cô ta có thể giữ một ngôi nhà lớn như vậy?

Uông Minh Hoa buồn cười nói:

- “Đó là nhà của em họ em! Chúng ta làm sao có thể ở nhà người khác!”

Kỷ Nghênh Xuân không quan tâm, nói:

- “Tại sao không thể, em họ vẫn sống trong nhà của em! Nhà của cô ta cũng là nhà của em!”

Tuy nói như thế, cô ta cũng biết, lời nói này là không thể chấp nhận được, nhưng cô ta nhất thiết phải nhường Uông Minh Hoa cảm thấy cô ta cùng Kỷ Nghênh Hạ không phân biệt anh tôi, như vậy người nhà của hắn mới dễ dàng tiếp cô ta nàng a? Ngược lại cô cũng không có nói sai, Kỷ Nghênh Hạ là người nhà họ Kỷ a, nếu là người nhà họ Kỷ, nhà kia là của ai, có khác biệt gì đâu?

Uông Minh Hoa cười khổ nói:

- “Nghênh Xuân, nhà ở thành phố khác với nhà ở nông thôn, nhà ở thành phố đều có giấy chứng nhận bất động sản, giấy chứng nhận bất động sản của em họ em viết tên ai vậy?”

Kỷ Nghênh Xuân mắt trợn trắng, thật sự cho rằng cô ngốc nên không biết nhà trong thành phố cần có giấy chứng nhận bất động sản sao, vấn đề là tên trên ngôi nhà là Kỷ Nghênh Hạ. Cô có biện pháp nào? Với lại ông bà nội vẫn còn sống, chắc chắn không có khả năng nhường Kỷ Nghênh Hạ đem căn nhà sang tên cho cô ta? Bà nội không mắng chết cô mới là lạ chứ! Lại nói mặt cô cũng không lớn như vậy, bình thường tiểu đánh tiểu nháo không có gì, liên lụy đến bất động sản cái gì, mẹ cô cũng sẽ không đồng ý, đừng nói những người khác. Coi như muốn đem Kỷ Nghênh Hạ phòng ở đoạt lấy, có đại ca cùng nhị ca phía trên, mẹ cô cũng sẽ không đồng ý cho cô - một đứa con gái sớm muộn gả ra ngoài - muốn gia sản, đó là chuyện cho dù mặt trời mọc từ hướng tây cũng không thể nào.