Chương 39

- “Cái kia. . .”

Kỷ Đại bá sờ đầu một cái, muốn nói cái gì lại nói không ra, luôn cảm giác đây là không đúng.

- “Cái kia, cái kia, sau này không cần lo lắng chuyện của nhà họ Diệp, các ngươi mau đem Kỷ Nghênh Xuân gả, miễn cho làm ra điều gì xấu hổ!”

Bà nội Kỷ lạnh lùng nói, nhắc đến Kỷ Nghênh Xuân, bà bừng tỉnh phát hiện, từ sau buổi cơm tối, liền không có nhìn thấy đứa bé kia:

- “Kỷ Nghênh Xuân lại chạy ra ngoài?”

Lý Mai Anh lắp ba lắp bắp nói:

- “ Nó, nó nói với con, nói đi tìm người thanh niên trí thức kia !”

- “Đêm hôm khuya khoắt , nó đi tìm người thanh niên trí thức kia làm gì?”

Kỷ Đại bá hận hận nhìn xem Lý Mai Anh:

- “Bà nuông chiều con gái ngoan! Thứ mất mặt!”

- “Bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì, nhanh chóng đem nó gả đi mới là!”

Bà nội Kỷ hận sắt không thành thép nhìn Kỷ Đại bá:

- “Anh nói một chút anh, vợ không quản lý tốt, liền con gái đều không quản lý tốt!”



Kỷ Đại bá xấu hổ đỏ mặt, liên tục gật đầu. Nhưng trong lòng ông đang nghĩ, chờ đứa con gái chết tiệt kia trở về, , ông sẽ dạy cho nó một bài học đắt giá!

Kỷ Nghênh Xuân và Uông Minh Hoa đang ôm nhau dưới gốc cây lớn ngoài hàng rào ở Điểm giáo dục thanh niên, nhẹ nhàng trò chuyện.

Ánh trăng nhu hòa xuyên qua kẽ lá chiếu vào, trong đêm tối, dưới ánh trăng phản chiếu, dưới tàng cây mơ hồ có thể thấy rõ bóng dáng của hai người.

- “Minh Hoa, chúng ta rất nhanh liền có thể ở cùng nhau!”

Kỷ Nghênh Xuân dỗ dành:

- “Anh biết không, hôm nay Diệp gia tới, mẹ em đã cùng bọn họ nói, để cho Kỷ Nghênh Hạ gả đi !”

Uông Minh Hoa trong mắt hiện lên một tia tinh quang, hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Kỷ Nghênh Xuân, ôn nhu nói:

- “Thật sao? Như vậy chẳng phải quá tốt sao? Rốt cuộc...”

Kỷ Nghênh Xuân che miệng Uông Minh Hoa, thẹn thùng nói:

- “Minh Hoa, chúng ta yêu nhau, em vốn là không thích người quân nhân đó. Lại nói, Kỷ Nghênh Hạ không có cha mẹ, là nhà chúng em nuôi lớn cô ta, chính cô ta cũng nguyện ý gả đi. Cho nên, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều!”

Uông Minh Hoa nắm chặt tay Kỷ Nghênh Xuân tay, thăm dò hỏi:

- “Nghe nói cha mẹ em họ của em đều là quân nhân?”

Kỷ Nghênh Xuân gật gật đầu, tùy tiện nói:

- “Minh Hoa, anh biết không? Kỷ Nghênh Hạ thật không phải là đồ vật gì, nhà chúng em đã nuôi lớn cô ta, cô ta lấy lại tất cả di sản của Chú Thím Út, thực sự là đáng giận!”



Uông Minh Hoa hai mắt tối sầm, tim đập thình thịch, giả vờ không thèm để ý hỏi:

- “Di sản gì a?”

Kỷ Nghênh Xuân bĩu môi, khịt mũi nói:

- “ Đồ cưới của Thím Út, một căn nhà ở Bắc Kinh, còn có tiền tiết kiệm!”

Sự tham lam hiện rõ trong mắt Uông Minh Hoa, hắn buông lỏng nói:

- “Tốt quá, có nhà ở Bắc Kinh, dạng này lấy chồng lại càng dễ, phải biết, ở Bắc Kinh có căn nhà làm của hồi môn, tìm chồng cũng dễ dàng !”

Kỷ Nghênh Xuân trầm ngâm, một lúc sau, cô ghen tị hỏi:

- “Ngôi nhà mà Thím Út để lại cho Kỷ Nghênh Hạ là rất lớn, hình như là một sân lớn, nếu em có một căn nhà ở Bắc Kinh thì thật tuyệt!”

Uông Minh Hoa con mắt lấp lóe:

- “Cho dù em không có nhà, anh cũng sẽ cưới em ! Dù cho người nhà của anh phản đối!”

Nghe vậy, Kỷ Nghênh Xuân trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa lo nghĩ. Hóa ra người nhà Uông Minh Hoa thật sự không đồng ý hôn sự của bọn hắn? Cô mặc dù ham hư vinh, nhưng cũng biết, được nhà chồng tán đồng đối với nữ nhân mà nói quan trọng cỡ nào. Liền lấy đại tẩu của cô làm gương, mẹ cô không thích đại tẩu, khắp nơi bắt bẻ. Đại tẩu tại trước mặt mẹ cô cẩn thận từng li từng tí, sợ bị mẹ cô bắt được sai lầm. Mặc dù đại ca bảo vệ đại tẩu, nhưng là không dám quá phản kháng mẹ cô, không phải vậy chính là bất hiếu. Qua đó liền có thể nhìn ra, sự chấp thuận của nhà chồng với người phụ nữ sau khi kết hôn quan trọng như thế nào.

Mà cuộc sống của mẹ cô tốt hơn so với đại tẩu, nguyên nhân chính là cô có một bà nội hiểu rõ lí lẽ. Mặc dù bà nội cô bất công, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, đối đãi con dâu, bà nội cô nhưng là mẹ chồng tốt đến toàn thôn cũng khó tìm. Chẳng phải vì bà nội chưa bao giờ làm khó nên mẹ cô nên mới có thể sống ung dung tự tại như vậy nhiều năm như vậy sao?

Mặc dù cô ấy hết lòng muốn kết hôn với người thành phố, nhưng cô cũng muốn có một cha mẹ chồng tốt. Tất nhiên người nhà Minh Hoa không đồng ý hôn sự của họ, như vậy họ chắc chắn sẽ không thể đối xử tốt với cô. Kỷ Nghênh Xuân từ trước đến nay luôn chỉ yêu bản thân mình, liên quan đến lợi ích của bản thân, cô càng để ý. Nếu như cô có tài sản ở Bắc Kinh, có thể khiến gia đình Minh Hoa chấp nhận mình, cô nói cái gì cũng muốn tại Bắc Kinh tìm kiếm một căn phòng ở.