Chương 34: Đả Thương

Thái Mẫn cảm nhận động tác nhỏ của con dâu lớn nhà mình, gật đầu đồng ý.

Hiện tại trong lòng bà ta cũng có chút lo lắng.

Đúng như con trai thứ nói, nếu cô gái kia bởi vì mất đi trong sạch mà đi tìm chết, vậy thì chuyện kết hôn của lão tam cũng không dễ xử lý nữa.

"Chờ cha anh về rồi tính, chuyện này tôi không làm chủ được!"

Thái Mẫn suy nghĩ một chút rồi nói, chỉ là trong lòng bà ta vẫn không thấy thoải mái.

Rõ ràng là bà ta đã ngắm được người rồi, con gái của chủ nhiệm Cung Tiêu Xã trên trấn không tồi, tính tình có vẻ dịu dàng, bà ta dễ dàng quản lý hơn.

Nếu không phải là con trai út đi học sẽ tốt hơn thì bà ta đã muốn con trai út cưới cô gái này rồi.

Nhưng gả cho con thứ cũng được, đến lúc đó con gái út của bà ta có thể tới Cung Tiêu Xã làm nhân viên.

Thế mà bây giờ tất cả dự định đều hỏng hết, lão nhị tự tìm vợ cho mình, sắc mặt Thái Mẫn đẹp được mới là lạ.

"Mẹ, chị dâu, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về phòng thay quần áo trước!"

Mặt Dạ Tử Hiên vẫn không có cảm xúc gì, giống như không nhìn thấy sự không vui trên mặt mẹ mình.



Anh đã quen với thái độ của mẹ, về đến nhà cũng không được hưởng thụ sự quan tâm từ một người mẹ, thế nên anh cũng chẳng mong đợi gì xa vời.

"Phòng của anh đổi thành cái nhà kho kia rồi, bên đó cũng đã dọn dẹp sạch sẽ. Em trai anh tới trường, bài tập có chút bận, anh ở nhà cũng không được mấy ngày, chịu khó một chút là được!"

Lúc Thái Mẫn nói lời này thì có chút xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt không chút cảm xúc của Dạ Tử Hiên, hoàn toàn không có chút dao động nào, sắc mặt bà ta càng thêm xấu hổ.

Nhưng mà chuyện cũng đã làm xong từ lâu, bà ta cũng không quan tâm lão nhị có đang tức giận hay không, bởi vì nó tức giận cũng chẳng làm được gì, dù sao bà ta cũng là mẹ, cho dù nó có tức cũng cố mà nhịn.

"Tôi biết rồi!"

Vẻ mặt Dạ Tử Hiên vô cùng bình tĩnh, chỉ là ở nơi người khác không nhìn thấy, trong mắt anh vẫn toát ra vẻ thất vọng.

Đúng vậy, không phải anh đã sớm biết rồi sao, anh còn thất vọng cái gì nữa?

"Chị nhìn nó đi, chị nhìn lão nhị kìa, cả ngày đeo cái vẻ mặt như đưa đám, trên mặt không có chút biểu cảm nào, tôi là mẹ mà nó còn đối xử như vậy thì chị nói thử xem, đứa con như thế tôi còn có thể trông cậy vào sao?"

Sau khi Dạ Tử Hiên rời đi, Thái Mẫn rốt cuộc không nhịn được mà phàn nán oánh trách.

Sao mạng bà ta lại khổ thế cơ chứ?



Rõ ràng bà ta đã là mẹ của ba đứa con trai, một đứa con gái rồi, vậy mà còn phải nhìn sắc mặt con mình,

Giọng Thái Mãn rất lớn, trong nhà lại không cách âm, Dạ Tử Hiên có thể không nghe thấy sao?

Nhưng anh giống như là không nghe thấy thật, vẫn không nhanh không chậm thu xếp quần áo, thuận tiện thay bộ quần áo đã khô trên người ra.

Tới tận lúc Dạ Tử Hiên nằm trên giường trong nhà kho, anh mới không nhịn được nữa mà nở nụ cười trào phúng.

"Mẹ, chú hai chỉ là không giỏi biểu đạt!"

Lý Thiên Tư chỉ có thể an ủi mẹ chồng như vậy.

Nhưng nếu nói một cách thẳng thắn, thì Lý Thiên Tư cũng không hề thích chú hai mặt không đổi sắc này, chỉ là cô ta có một tính cách rất tốt, đó chính là biết nhìn sắc mặt.

Khi cô ta cảm nhận được khí thế trên người Dạ Tử Hiên thay đổi, thì cô ta sẽ theo bản năng mà thu lại bất mãn trong lòng mình, bởi vì chú em này đã không còn là người mặc người ta bắt nạt nữa.

Nếu quan hệ tốt với chú hai mà không có hại gì thì cô ta cũng không muốn nói xấu sau lưng Dạ Tử Hiên.

Nhưng nếu có thể lưu lại một chút ấn tượng tốt trong lòng chú hai, cô ta cũng sẽ để ý một chút.

Dù sao con của cô ta rồi sẽ lớn lên, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chú em này lăn lộn rồi trở nên có tiếng tăm, thì con của cô ta cũng coi như có một đường ra.