Chương 42: Người hàng xóm kỳ lạ

Tòa nhà này có lẽ mới được xây dựng vài năm, vách tường còn rất mới. Tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng có sáu hộ gia đình, cầu thang nằm ở chính giữa, với ba hộ mỗi bên trái và phải.

Nhà vệ sinh và khu vực lấy nước đều tập trung ở bên phải, còn nhà họ Uông thì nằm tận cùng bên trái.

Tề Đường nghĩ rằng như vậy thật tốt, tuy việc lấy nước có thể hơi bất tiện, nhưng sẽ không có người lúc nào cũng đi qua cửa nhà cô, giúp giữ yên tĩnh.

Hành lang cũng là nơi phơi quần áo, có thể phơi trực tiếp trước cửa nhà mình, rất thuận tiện.

Khi đến cửa nhà họ Uông, bác gái Ngô gõ cửa. Vài giây sau, cánh cửa cách vách mở ra trước, lộ ra khuôn mặt gầy gò, xương gò má nhô cao và cằm nhọn trông hơi dọa người.

Việc đầu tiên bà ấy làm khi mở cửa là đánh giá Tề Đường từ trên xuống dưới, rồi mới mở miệng nói: “Là Thúy Anh à, đây là ai?”

Nói xong, bà hất cằm, ra hiệu về phía Tề Đường.

Tề Đường không phải người có tính cách hung dữ, nhưng ánh mắt của người phụ nữ này khiến cô rất không thích. Cô lập tức có dự cảm rằng nếu thật sự ở trong này, sau này sẽ gặp rắc rối.

Nhưng trước mắt, việc mua công việc và nhà đối với cô là sự lựa chọn tốt nhất.

Dù sao cô cũng là một linh hồn Bạch Cốt Tinh ở công sở thời hiện đại. Nếu ai đó muốn làm khó cô, cô sẽ khiến họ biết thế nào là làm người cho đúng.

Đã quyết định trong lòng, biểu cảm trên mặt cô càng thêm bình thản. Bác gái Ngô miễn cưỡng trả lời qua loa: “Người thân ở dưới quê.”

Nói xong, cửa nhà họ Uông cũng mở ra. Mẹ Uông ngay lập tức thay đổi sắc mặt, làm ra dáng cười giả lả, chào hỏi: “Lan Chi à, có nhà đó!”

Lưu Lan Chi thấy là bác gái Ngô, nhớ lại tối hôm qua bà ấy đã tới tìm mình. Hôm nay lại dẫn theo một cô gái trẻ tuổi ăn mặc không tệ đến, trong lòng có vài phần suy đoán, bèn vui vẻ trả lời: “Haizz, tôi có nhà, Thúy Anh, mau vào ngồi đi.”

Nói xong, bà gọi bác gái Ngô và Tề Đường vào nhà. Thấy người phụ nữ nhà sát vách đã đi ra và muốn vào theo, bà rầm một tiếng đóng cửa lại, không để cho người phụ nữ kia bước vào.

Chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng mắng chửi dõng dạc, ngay sau đó là một loạt tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên, rồi ngoài cửa lại yên bình.

Bác gái Ngô và Lưu Lan Chi liếc nhau, trong mắt tràn đầy sự bất lực. Lưu Lan Chi cảm thấy không sao, đã quen với điều này rồi.

Trước kia, khi chồng bà còn sống và có địa vị cao trong nhà máy, người cách vách còn không dám làm gì.