Chương 32

Bật âm lượng của điện thoại đến mức tối đa, thuận tiện phát ra một âm thanh khủng khϊếp.

Âm thanh khủng bố là do Phương Tình tiện tay lục trên mạng, âm thanh di động mở ra có hơi lớn, trong lòng Phương Tình cũng có hơi sợ hãi, có một loại xúc động muốn che lỗ tai mình.

Một đám nhóc con ngoài tường vừa muốn đẩy cửa lớn nhà Phương Tình, bị tiếng vang đột nhiên hù dọa, thanh âm này bọn họ chưa từng nghe thấy, quỷ dị tới mức khiến bọn họ nổi một thân nổi da gà. Nhao nhao thét chói tai chạy loạn khắp nơi.

Yêu Oa cũng luống cuống, chân không nghe sai khiến mà run rẩy, nhìn đám nhóc phía sau đều chạy mất, chính mình cố gắng cất bắp chân, chỉ là chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất, tay cũng bị trầy xước da, mắt thấy máu sắp chảy ra.

Nếu là ở trong quá khứ, Yêu Oa nhất định sẽ oa oa khóc to. Nhưng bây giờ cậu ta nào còn để ý, thì ra người lớn nói đều là thật, đứa câm này thật sự không thể trêu chọc.

Yêu Oa tê dại từ trên mặt đất đứng dậy, chỉ nghe được cửa phía sau kẽo kẹt một tiếng từ bên trong mở ra, Yêu Oa chạy nhanh hơn bất cứ lúc nào, vừa chạy vừa phát ra tiếng thét chói tai không thể ngăn chặn.

Đám nhóc đi cùng cậu ta đã sớm không còn bóng, Yêu Oa sợ bị đứa câm bắt về nấu ăn, một hơi chạy về nhà, chui vào chăn dùng chăn che đầu, không nhịn được lạnh run.

Phương Tình mở cửa ra đã nhìn thấy một đôi chân ngắn đi nhanh tới mức để lại tàn ảnh, nhìn thân ảnh đứa nhóc nghịch ngợm chạy trốn chung quanh, nghĩ thầm, hôm nay cô xem như kẻ ác một lần, nếu không dọa nạt bọn nhóc nghịch ngợm này một lần tới phục tùng, bọn họ nhất định sẽ còn đến, nhà cô có nhiều đồ đạc không thể để người ta thấy, cũng không thể để một đám nhóc con tới gần.

Phương Tình cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ tay, vừa chuẩn bị đóng cửa phòng lại, đã nhìn thấy Trần Sinh mặc một thân quần áo vá khiêng cuốc trở về, Phương Tình ý cười nồng đậm từ trong cửa sân thò đầu ra.

Trần Sinh chưa từng tưởng tượng cảnh mình tan làm có người ở nhà chờ mình, hiện giờ vừa ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Phương Tình, trên mặt Phương Tình tươi cười tươi sáng làm cho mệt mỏi Trần Sinh khi làm việc cả buổi sáng nhất thời tan thành mây khói, anh cất bước đi nhanh hơn, trong lòng lo lắng, muốn nhanh châm lửa nấu cơm cho Phương Tình, Phương Tình yếu đuối nhất định đã đói bụng, thò đầu chờ mình trở về.

Trần Sinh vừa đi vào cửa nhà, Phương Tình đã vui vẻ kéo ống tay áo của anh, vẻ mặt cầu khen ngợi kéo anh về nhà, còn cẩn thận đóng cửa sân lại.

Trần Sinh tuy rằng không biết trong lòng tiểu quỷ cơ linh Phương Tình này lại tính toán chủ ý quỷ quái gì, nhưng anh vẫn thuận theo chỉ dẫn của Phương Tình đi vào phòng bếp.



Phương Tình như hiến bảo vén nắp nồi lên, Trần Sinh nhất thời kinh hãi mở to hai mắt, từng chuỗi thịt xiên đầy dầu mỡ nằm trong nồi, tản ra mùi thơm tuyệt mỹ, Trần Sinh nhất thời cảm thấy mình đói như một người cả đời chưa ăn no.

Phương Tình ở một bên hài lòng nhìn phản ứng của Trần Sinh, mỉm cười mở miệng:

"Lần này còn dám nghi ngờ chuyện em là Điền Loa cô nương này không? Em nói đúng, sẽ tuyệt đối là đúng, không phải chỉ là một miếng cơm nóng thôi sao, em làm sao có thể không làm ra được, nồi này của anh mặc dù em không biết nấu, nhưng em có thể vận chuyển công cụ thuận tay từ trên trời đến đây. Nấu một bữa ăn cho anh chỉ đơn giản như búng nhẹ tay mà thôi.”

Tuy rằng Trần Sinh đã sớm tự nói với mình, trên người Phương Tình có thể có lực lượng vô cùng lớn, sẽ mang đến cho mình kinh hỉ bất ngờ. Nhưng vẫn bị bữa trưa thịnh soạn này làm cho chấn động, nhìn Phương Tình vội vàng lấy từng chuỗi thịt và rau củ trong nồi ra bỏ vào đĩa, nói có hơi ấp úng:

“Em, các em, các em trên trời, mỗi ngày đều ăn ngon như vậy?”

Phương Tình buồn cười ngẩng đầu, trả lời rất nghiêm trang:

"Vậy cũng không phải, chúng em tuy rằng không phải mỗi bữa đều ăn thịt, nhưng muốn ăn cũng sẽ có thể ăn được."

Biểu tình của Trần Sinh có hơi dồn dập, lời nói cũng có hơi chột dạ:

"Mấy ngày nay để em ăn mì rau dại và khoai lang khoai lang, thật sự là khó cho em rồi.”

Phương Tình cười rất sảng khoái, cầm đĩa trong tay, lôi kéo Trần Sinh vào phòng củi, nhìn về phía đồ ở góc tường:

"Bây giờ, anh nhìn, bột mì trắng và gạo, em ăn ngũ cốc thô tới mức trong họng gần như bốc cháy, thực phẩm của chúng ta sau này anh không cần phải lo lắng, cái này em có thể bao thầu hết. Nếu sau này anh có thể đốt lửa từ đống củi phiền toái kia, em có thể thay đổi món ăn để anh nếm được các món ăn khác nhau. Nhưng cũng giống như trước, anh phải nhớ, đồ ngon không lộ ra ngoài, chúng ta đóng cửa tận hưởng thế nào cũng được, đi ra ngoài phải giả vờ ăn không đủ no mặc không ấm, em sợ dân làng sẽ đỏ mắt.”