Chương 31

Mấy đứa trong thôn một năm có lẽ cũng không ăn thịt được một lần, buổi sáng rời giường ăn màn thầu với nước lạnh, có thể lấp đầy bụng cũng đã cảm tạ trời đất rồi. Đứa nhỏ lớn tuổi hơn sẽ được đưa đến trường tiểu học được xây trong đại đội đi đọc.

Đứa nhỏ chưa đến tuổi đi học, hoặc là đi theo cha mẹ ra đồng làm việc, hoặc là, không ai quản, tụ tập lại ở một chỗ, chạy khắp thôn cũng là chuyện thường xuyên.

Yêu Oa nhà Chị dâu Trần là bé trai duy nhất trong nhà, ở nhà rất kiêu căng, sinh ba cô con gái mới có được một đứa con trai nên rất bảo bối, dần dần, Yêu Oa đã được cưng chiều thành đứa nhỏ nghịch ngợm nhất trong thôn. Thường xuyên dẫn theo một đám trẻ con ầm ĩ, gây họa cho tổ gà nhà người khác, ném đá vào chuồng bò của người khác, khiến dân làng đau đầu không thôi.

Hôm nay cậu nhóc dẫn theo một đám nhỏ ở cửa chơi bùn, đột nhiên ngửi thấy một mùi thịt bay ra, đã bao lâu rồi chưa từng ngửi thấy mùi thịt, còn chưa cần nói, mùi thịt này căn bản không giống với những gì cậu ta bình thường được ngửi.

Con sâu trong bụng trong nháy mắt đã bị gợi lên. Những đứa nhỏ khác cũng ngửi thấy, thèm ăn tới mức hận không thể chảy nước miếng, đều nhìn mặt của Yêu Oa, bọn họ hiện tại đã hình thành một loại ăn ý, chỉ cần Yêu Oa gật đầu, chuyện xấu gì bọn nó cũng dám làm.

Dù sao xảy ra chuyện đều có Yêu Oa chống đỡ, cả thôn đều biết Đứa nhóc nghịch ngợm Yêu Oa này làm nhiều chuyện hư hỏng, nhưng mẹ nó tới một cái tát cũng không nỡ tát, lúc nào cũng bồi lễ xin lỗi với người khác rồi nói nó còn nhỏ, lớn rồi sẽ hiểu chuyện.

Yêu Oa ném bùn đất trong tay, cọ một tiếng, mũi hít mạnh vài hơi, tay bẩn chùi lên người, lập tức ra lệnh:

"Nhà ai không đi làm còn ăn vụng thịt, sao lại thơm như vậy, đi, chúng ta nhìn xem."

Một đám khỉ hoang tranh thủ đứng dậy, ném bùn trên tay, chơi bùn làm gì có hấp dẫn bằng ăn thịt nhà người khác, nếu Yêu Oa đã buông lời, bọn họ tất nhiên theo sát phía sau.

Mũi mấy đứa nhỏ trong thôn tựa như đại bàng, chỉ chốc lát sau đã đi tới cửa nhà Trần Sinh, nếu nhà người khác còn dễ nói, nhìn tường viện nhà Trần Sinh, mấy đứa trẻ nhao nhao dừng bước, nhìn mặt Yêu Oa có ý bỏ cuộc:

"Tớ, tớ, tớ có hơi sợ, Yêu Oa, đây chính là nhà của đứa câm, tớ nghe cha mẹ tớ nói, đứa câm kia trước kia còn có thể chọc, cô ta rất ngốc, hiện tại không dễ làm, cô ta hung dữ giống như muốn ăn thịt người."



"Tớ cũng không dám đi, sáng nay tớ dậy sớm, còn nghe nói đứa câm kia là yêu quái, buổi tối cô ta còn sẽ hiện nguyên hình, mặt trắng dọa người, nhà cô ta dù là có thịt, tớ cũng không dám vào."

“Mẹ tớ nói, nhà Trần Sinh nghèo kêu vang, cưới một cô vợ mà hai người đều phải nhịn đói chịu lạnh, sợ là chúng ta ngửi nhầm, nhà chú ấy không có khả năng có thịt ăn."

Dù sao cũng là một đứa trẻ, trong lòng cũng có hơi run rẩy, nhưng càng tới gần nhà Trần Sinh, mùi thịt càng nồng đậm, ánh mắt tham lam như muốn lóe lên lục quang, hiện tại tất cả mọi người đều rút lui, Yêu Oa vẫn có hơi không muốn từ bỏ ý định. To gan lại đi thêm vài bước.

Thanh âm cũng cố ý nâng lên rất cao, giống như đang cho mình thêm can đảm:

"Một đám nhát gan, không có một người to gan, trên đời này nào có quỷ, mấy người còn không phải nam tử hán hay không? Hôm nay các cậu đừng hòng chạy, tớ nhất định phải xem mùi vị kia từ nhà nào bay tới.”

Phương Tình vừa mới nướng thức ăn xong, giấu trong nồi sắt lớn trong phòng bếp chuẩn bị chờ Trần Sinh đi làm về nhà cho anh một kinh hỉ lớn, cách tường viện đột nhiên nghe được một đám nhóc con ở cửa kêu gào, mỗi người đều biểu lộ trung thành, miệng luôn miệng hò hét:

"Ai nhát gan, cậu không sợ, chúng tớ cũng không sợ, lúc đứa câm kia ngốc nghếch, tớ không ít lần bôi bùn lên mặt nó, khi đó nó ngay cả đáp lại cũng không dám, tớ làm sao có thể sợ nó?"

"Đúng thế, trước kia tớ còn cố ý vấp cô ta làm cho cô ta ngã xuống đất tìm răng, cô ta căn bản không phải là đối thủ của tớ."

"Các cậu đều không sợ, vậy tớ cũng không sợ, chúng ta đẩy cửa nhà đứa câm ra, nhìn xem cô ta ở trong phòng làm gì, nhìn xem cô ta rốt cuộc là người là quỷ."

Phương Tình hít sâu một hơi, giương mắt nhìn vỉ nướng mà mình còn chưa kịp cất. Đây đều là đứa nhỏ nghịch ngợm nhà ai, sao có thể ầm ĩ như vậy, hình như sắp xông vào? Nghe có vẻ trước đây mấy đứa này đã gây họa không ít trong làng?

Trên mặt Phương Tình trong nháy mắt lộ ra nụ cười giảo hoạt, đứa nhỏ nghịch ngợm lớn có nhiêu đó, ở đây giả bộ sói đuôi lớn cái gì, một đám hùng hổ hiên ngang, tuổi còn trẻ đã thích nói lớn. Phương Tình từ trong túi lấy điện thoại di động của mình ra, rón rén đi đến bên tường.