Thời gian ăn cơm sáng hôm nay của nhà Lâm Đức Vượng đặc biệt náo nhiệt, đầu tiên Trương Bản Hưng cùng con trai cả Lâm Tường tới nhà thăm hỏi, hắn là chồng của đại đội trưởng Lâm Đức Phượng, ở rể Lâm Gia. Tiếp theo là hai vợ chồng Đừng Mãn Hoa và Dương Quảng Điền cùng với con trai cả Dương Thuận, con gái thứ hai Dương Mai Tử lại bưng cả bát cơm tới. Bởi vì trong viện Lâm Gia vô cùng náo nhiệt, ba cha con Lâm Đức Thuận cùng Lâm Tiến, Lâm Lượng ở cách vách cũng bưng bát cơm tới. Ngay sau đó Lâm Đức Năng cách vách cũng nghênh ngang đi qua, còn rất tự giác đi vào phòng bếp nhà người ta múc cho mình một chén cháo, tuy rằng không có mấy hạt gạo.
Nhà chính Lâm Gia không lớn, trong ngoài đều là người nên những ai bổn phận thấp như Lâm Cần thì toàn bộ đều nhường chỗ, rồi cầm bát lên hoặc đứng hoặc dựa vào một bên uống cháo.
Tuy nhiên, đại bản doanh uống cháo này cũng chia thành nhiều kiểu, Lâm Diễm cứng rắn cướp cái ghế đẩu tự chế của Lâm Gia từ dưới mông của Lâm Thắng Quý, rồi sao đó cùng Lâm Điền Điền và Dương Tử Mai ba người tựa lưng vào nhau ngồi ba góc của cái ghế, giải thích hoàn hảo cho câu có phúc cùng hưởng, nhưng mà "phúc" này có vẻ hơi nhỏ.
Lâm Thắng cũng lập riêng một trận bản doanh khác, anh trai của Dương Mai Tử là Dương Thuận cùng tuổi với Lâm Thắng, trước kia anh người chính là cùng mặc chung một cái quần hở đũng mà lớn lên, còn có Lâm Lượng nhỏ hơn bọn họ một tuổi và con trai lớn của Trương Bản Hưng là Lâm Tường cũng nhỏ hơn bọn họ hai ba tuổi, bốn thiếu niên tuổi tác sên sên nên quan hệ thân thiết, tự nhiên như vậy mà tụ tập lại một chỗ, châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng lại cười ha hả, không biết là đang giễu cợt ai nữa.
Mấy người lớn đang ngồi trên bàn cũng để mặc cho mấy đứa nhỏ ồn ào nhốn nháo, không đợi những người khác hỏi, Trương Bản Hưng đẩy đẩy mắt kính, nặng nề thở dài, nói: "vẫn chưa tìm thấy trâu."
" Thật ra là có người nhìn thấy con trâu đó ở đâu rồi, đó là hai thanh niên tri thức Diệp và thanh niên tri thức Du lập nhóm đi lên núi tìm, nửa đêm trở về báo tin, trước đó thanh niên tri thức Diệp bị ngã trẹo chân nên thanh niên tri thức Du phải cõng cô ấy đi một đoạn thì trời tối, lại không có vật gì chiếu sáng, nên mới chậm trễ không bắt trâu về được."
Dương Quảng Điền ở trên bàn kẹp một đũa dưa muối, nói : "là gan của mấy thanh niên tri thức này cũng thật lớn, đã nói trên núi có lợn rừng, có sói rồi, buổi tối ánh sáng kém, bọn họ lại dám đi lúc nửa đêm? Đúng la một đám ở trong thành được nuông chiều từ bé! cũng may vận khí tốt, nhỡ đâu sảy ra chuyện thì hại chính mình không nói nhưng có khi còn làm liên lụy đến cả lão bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng nữa. Quá trẻ người non dạ !"
Cha vợ của Trương Bản Hưng là lão bí thư chi bộ Lâm Tồn Trụ, con gái ông cụ là đại đội trưởng Lâm Đức Phượng, mà Trương Bản Hưng lại là anh em tốt của Dương Quản Điền, vì thế Dương Quản Điền tất nhiên sẽ nói tốt cho anh em của mình rồi.
Trương Bản Điền không biết nghĩ đến cái gì, liền lắc lắc đầu: "truy người ta tuổi còn trẻ nhưng lại không ngốc, Mạnh Bất Ngộ đã chạy đi tìm phân đội dân binh nhỏ, trong tay bọn bọ có mộc thương, còn ép buộc đội dân binh mang theo súng đạn để lên núi cùng bọn họ, nếu không thì hắn cũng không lên núi, cho nên Mạnh Bất Ngộ cũng không thể gọi là có lá gan lớn được, hắn không đi những thanh niên tri thức khác cũng không dám đi."
Toàn bộ trên bàn chỉ có Lâm Đức Năng đang uống cháo động tĩnh lớn nhất, chép chép miệng, nói: "Đúng là Mạnh Bất Ngộ, bề ngoài hắn có vẻ văn nhã lịch sự, nhưng hôm nọ chẳng phải đã đánh Đại Thắng nhà chúng ta sao? Vừa nhìn đã biết là một người tàn nhẫn rồi."
Lâm Thắng đang cùng Dương Thuận và Lâm Tường nói chuyện đến nước miếng may tứ tung, thình lình bị ông chú họ điểm danh một cái, lại còn là chuyện ngày trước bị ăn đánh, khuôn mặt hết đen lại đỏ rồi lại từ đỏ sang đen.
Lâm Đức Năng hiểu rõ, cười: "Đại Thắng, đừng tức giận, để hôm nào rảnh chú sẽ đi cùng cháu tới đánh cho thằng đó một trận, để nó biết ở cái địa bàn này ai mới là lão đại !"
Lâm Thắng bĩu môi: " chú tự mà đánh một mình đi."
Anh còn không biết thừa cái tình của ông chú hơn mình sáu tuổi này sao? Chỉ giỏi ăn cơm chứ có biết đánh đấm gì đâu, ham ăn biếng làm, toàn thân trên dưới cái cần mẫm nhất chính là cái miệng.
Lâm Đức Vượng trừng mắt liếc Lâm Thắng một cái, nói: "chuyện đã qua rồi thì thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hiện tại quan trong nhất chính là việc đi tìm trâu, một tháng nữa là phải thu lúa mì vụ đông, thu hoạch xong còn phải nắm chắc thời gian cày ruộng để chuẩn bị gieo vụ mùa mới nữa, nếu không có trâu thì làm thế nào bây giờ?"
Trương Bản Hưng cũng sầu: "chỉ sợ trâu chạy đến đội sản xuất khác, người ta lại mang đi giấu làm chúng ta không tìm thấy, ngày trước không phải cũng có chuyện như thế rồi sao?"
Lâm Tiến tay cầm chén đũa đã ăn hết cháo chắp sau lưng, một chân đá đá trên mặt đất, nhếch môi cười: "đội sản xuất của chúng ta cũng không phải ăn chay, cùng lắm thì cầm gậy gộc đi qua đánh, cướp trâu về, xem ai sợ ai chứ!"
Dương Quảng Điền duỗi cổ, thanh âm đội nhiên giảm thấp: "đừng quên còn có Tôn Chí Long kỹ thuật viên nông nghiệp, không chịu trồng trọt mà suốt ngày chỉ tay năm ngón, ỷ vào quan hệ mà bức bách người khác, nếu hôm nay còn chưa tìm thấy trâu, khẳng định hắn sẽ lên công xã tố cáo, đến lúc đó mấy vị cấp cao kia xuống, chúng ta lại phải mở một cuộc họp phê bình công khai sao?"
Vừa nghe hết câu, Trương Bản Hưng đứng ngồi không yên: "tôi phải về nhà nói chuyện với Đức Phượng, trong ngày hôm nay phải cử nhiều người đi tìm bằng được trâu về."
Nói xong, vô cùng lo lắng mà rời đi.
Sau khi Trương Bản Hưng đi khỏi, mọi người cũng bắt đầu giải tán, chẳng mấy chốc mà nhà chính Lâm Gia chỉ còn một vài người, Lâm Đức Năng vừa nhấc chân bước ra ngạch cửa lại nghe thấy Lâm Tiến cười hỏi Lâm Điền Điền: "Điền Điền à, hôm qua em nói cái gì đấy, làm mẹ Đại Binh tức giận cả đêm không ngủ được, còn đem anh lăn qua lăn lại."
Lâm Đức Năng nhanh chóng thu chân, quay lại xem kịch.
Lâm Điền Điền còn chưa nói gì,thì sắc mặt của Vương Kỳ Phương và Lâm Diễm đã không được đẹp cho lắm rồi, Lâm Diễm ỷ vào cùng vai phải lứa với Lâm Tiến, tính tình lại đanh đá, bột miệng thốt ra: "ai chẳng biết chị dâu tính tình không tốt, chị ấy tức giận cũng là do quá nhỏ nhen, nếu có thể rộng lượng hơn một chút, thì đã không sinh ra nhiều chuyện rồi."
Lâm Điền Điền quang minh chính đại dựng thẳng ngón tay cái.
Khuôn mặt chữ điền cùng đôi mắt hai mí của Lâm Tiến cợt nhả nói: "ngày trước lúc chị dâu em còn đi học thì tính tình đã như vậy rồi, nhiều năm như thế mà em còn không biết hả? Cô ấy ngẫu nhiên tâm trạng không tốt nên phát giận, nhưng không có ý xấu gì đâu. Hiện tại chị dâu em còn đang mang thai không thoải mái, làm em gái thì nên nhường nhịn một chút có phải không? A Diễm, không phải anh nói em, nhưng mà về sau em có lấy chồng, đến ở nhà người ta thì không được nói những lời tùy tiện như vậy, anh chị là người nhà nên không cùng em so đo, nhưng người ngoài thì không chắc đâu!"
Lâm Diễm trợn mắt xem thường mấy lời nói vô vị dài dòng kia: "em thích nói thế đấy! Rồi sao?"
Trong tình huống này, hai vợ chồng Lâm Đức Vượng không ngăn Lâm Diễm lại, coi như không nhìn thấy.
Cha mẹ Lâm Diễm không ngăn lại, Lâm Đức Thuận cũng ngại mở miệng, nhưng mà ông ta cũng quen rồi, từ trước tới nay hai vợ chồng em ba vô cùng sủng con cái, con trai cả Lâm Cần nhà em ba là một đứa bé ngoan, nhưng còn lại ba đứa kia, đứa này so với đứa trước còn khó dạy bảo hơn, con thứ hai Lâm Thắng tính tình bốc đồng suốt ngày gây sự đánh nhau, Lâm Diễm thứ ba thì tính tình đanh đá, còn lại đứa con út Điền Điền lại tùy hứng không hiểu chuyện... Bất quá ông ta cũng chỉ là bác họ, không quản được nhiều chuyện như vậy.
Lâm Tiến ngượng ngùng, lẩm bẩm: " tính khí cũng lớn đấy."
Đang chuẩn bị đi về, Vương Kỳ Phương lại quay đầu hỏi Lâm Điền Điền:"con út, hôm qua con nói gì với chị dâu Á Cẩm vậy?"
Đôi mắt Lâm Điền Điền đen nhánh như hai quả nho nhẹ nhàng chậm chạp chớp mắt:"nha, chị ấy sai con nấu cơm, con không đồng ý, sau đấy chị ấy mắng con là trong mắt không có ai, còn không bằng một con chó, con hỏi chị ấy có phải đang mắng con không, chị ấy liền bảo không phải nên con không quan tâm nữa. Nên là anh họ hỏi con, con cũng buồn bực, chị dâu tức giận thì có liên quan gì đến con?"
Lâm Tiến như thể bắt được nhược điểm, nói: "ai nha, có mỗi chuyện nấu cơm, có phải chuyện gì lớn đâu, sao em không đồng ý?"
Lâm Điền Điền trầm tư một lát, đáp: "em không rảnh, cũng không vui vẻ gì, đứa bé không phải của em, sao em phải đồng ý ?"
Lâm Tiến:"....."