Chương 17: Lên Núi(2)

Giữa trưa kết thúc công việc về nhà, Vương Kỳ Phương đau lòng cho con gái út, nói cô buổi chiều đừng đi làm nữa, Lâm Điền Điền thuận theo đồng ý, cô đã sớm muốn một mình vào núi đi dạo, nơi đây non xanh nước biếc, hiện tại lại đang là mùa xuân vạn vật sinh sôi, trên núi khẳng định có không ít thổ sản, cô sẽ đi nhặt chút nấm, đào trứng chim, đào một ít rau dại cũng tốt.

Có lẽ sống ở mạc thế quá gian nan, hiện tại đừng nói rau diếp dại, đến cả vỏ trứng gà cô nhìn thấy cũng có chút nuốt nước miếng, dù sao thứ này cũng có chứa canxi đó.

Trong lòng cô hiểu rõ, đã từng trải qua thời kì đen tối, ai chẳng có vấn đề về tâm lý ? Cô chính là có thái độ thèm khát đối với lương thực, dùng cái gì để chữa khỏi? Đương nhiên là đồ ăn rồi!

Buổi chiều, Lâm Đức Vượng cùng mọi người đi làm việc, Lâm Điền Điền lấy ná(2) của Lâm Thắng , lại vác một cái giỏ bằng mây hình tròn, cầm một cây gậy trúc dùng để đuổi vịt, rồi mới bắt đầu lên núi.

Bởi vì trong đại đội có người lên núi từng bị lợn rừng húc chết, lại có lời đồn là nửa đêm nghe được tiếng sói hú, cho nên mấy năm nay mọi người đều chỉ ở phụ cận ven núi nhặn củi, gom vỏ cây và lá thông khô dùng để nấu rượu, còn lại không ai dám đi sâu vào trong núi.

Lâm Điền Điền nghe Lưu Lan Hoa lải nhải vài câu rồi mới đi ra ngoài, cô nghe một chút liền tính, ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, thức ăn có thể ăn được đều đã bị người ta hái hết, những đồ không ăn được thì cũng có thể cho lợn gà vịt, cũng không tới lượt cô ? Nên cô chỉ còn cách là đi sâu vào trong núi.



Con người ở mạc thế, linh hồn của người mạc thế, liên tục nhảy vào bờ vực nguy hiểm chính là cuộc sống hằng ngày của họ.

Sau khi Lâm Điền Điền lên núi liền lập tức đi sâu vào trong, nhưng cô đã đánh giá sai tình huống, bởi vì núi sâu hẻo lánh ít dấu chân người, dẫn tới nơi này cỏ dại mọc thành cụm, bụi cây thành rừng, cỏ cây mật độ phi thường lớn, càng đi vào trong càng một bước khó đi, nếu muốn đi tiếp trừ khi cô phải bỏ lại một thân quần áo cùng da thịt.

Đối với đau đớn cô đã chết lặng từ lâu, nhưng mà nguyên chủ chỉ có hai bộ quần áo dùng để tắm rửa, vốn đã giặt đến mức trắng bệch, đã vá chằng chịt đến mức không còn chỗ lành lặn, bây giờ bị cây cối cọ rách, cô về sau ra cửa không có quần áo mặc mất.

Lâm Điền Điền cũng không quá rối rắm, có thể chui vào chỗ nào liền chui vào chỗ đó, ở trên núi lang thang không có mục đích mà tìm đồ ăn, kết quả nửa ngày rồi vẫn không tìm thấy gì nhiều, lại phát hiện hai cây hương xuân(3), hương xuân mầm non có hơi không tốt, Lâm Điền Điền không quá thích mùi vị này, nhưng mà nghĩ tới hương xuân xào với trứng gà, mới tưởng tượng thôi đã làm cô suýt nữa chảy nước miếng ra khỏi khoé miệng, động tác nhanh nhẹ đem mầm hương xuân một lần hái hết.

Trừ bỏ mầm hương xuân, còn có một ít rau tề thái dại(4), mấy cây nấm, năm cái trứng chim, còn lại cái gì cũng không tìm thấy, ý định muốn dựa vào núi kiếm ăn của Lâm Điền Điền đã nguội lạnh.