Chương 18: Lên Núi(3)

Bất quá Lâm Điền Điền cũng không thất vọng nhiều, cô chính là, chỉ cần một ngày không chết thì cô sẽ vui vẻ một ngày, hôm nay vẫn như cũ không chết, cô còn hái được một rổ mần hương xuân tươi rói, cùng năm cái trứng chim, đây là lộc ăn rồi !

Sau khi vác đầy một giỏ thổ sản, đi qua một khu rừng rậm dưới chân núi, bên tai đột nhiên loáng thoáng nghe được hai tiếng kêu cứu, cô đứng tại chỗ nghe ngóng, xác định phương hướng, rồi dùng gậy trúc đẩy đám cỏ dại dày nặng cao tới eo ra, bước từng bước về phía rừng già.

Lâm Điền Điền đi một lát theo hướng Tây Bắc, đẩy bụi cỏ ra, không ngờ lại nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi đang mắc kẹt trong bùn lầy, toàn thân anh ta từ bả vai chở xuống đã hoàn toàn ngập trong bùn. Mắt thấy không còn kiên trì được bao lâu, khuôn mặt đã trắng nay lại càng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng trên trán, rơi xuống hàng mi dài đang run rẩy, phản phấn như con bướm sợ hãi đang vỗ cánh.

Nam chính Mạnh thấy có người đã phát hiện ra anh ta, đôi mắt thanh thấu xinh đẹp phát ra tia kinh hỉ, cho dù đối phương là Lâm Điền Điền.

" Xin hãy kéo tôi lên, cảm ơn !" Nam chính Mạnh nhẹ giọng nói, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Lâm Điền Điền bình tĩnh nhường mày, đặt cái giỏ trên vai xuống sau đó vươn thanh gậy trúc ra giữa đầm lầy.

Nam chính Mạnh nắm lấy gậy trúc, tiến về phía trước từng chút một, cảm giác đầu gậy còn lại bên kia chắc chắn, anh ta liền đẩy nhanh tốc độ , tới gần mặt đất, thấy xung quanh không có vật gì để đu lên, anh ta " xin lỗi" một tiếng rồi giữ chặt lấy tay Lâm Điền Điền.

Ánh mắt Lâm Điền Điền trống rỗng trong chốc lát, khi định thần lại, cô không hề báo trước mà đột nhiên rút tay lại, nam chính Mạnh không có vật để níu giữ lại một lần nữa lún vào vũng bùn nửa thước.

Khuôn mặt anh ta hơi tối sầm lại.



"Lâm Điền Điền?"

Lâm Điền Điền cười nhẹ, phủi phủi tay : " Đừng sợ, rất nhanh sẽ có người tới cứu anh. "

Cô nghĩ rằng, đây là suất diễn của nữ chính, cô không lên xen vào.

Nam chính Mạnh :"....." Nghe, nghe, cô, nói, kìa, đây, là, lời, nói, của, con, người, sao ?

Chú thích:

(1) căn chính hồng miêu: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kì cách mạng văn hoá, đây là một từ ngữ chính trị trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình " đỏ hay không đỏ", " "chính hay không chính" trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh.

(2) ná: súng cao su.

(3) cây hương xuân: tên khác là mạy sao, xoan hôi, cây thịt bò hành tây, có nguồn gốc ở phía đông và đông nam Châu Á. Trung Quốc vốn là quê hương của giống cây này, trừ các khu vực Đông Bắc, Tây Bắc, cao nguyên Tây Tạng, cây hương xuân mọc khắp khu rừng cả nước. Trung Quốc là quốc gia duy nhất ăn cây hương xuân, có ghi chép cách chế biến từ thời Đường. mầm cây này hơi có độc, trước khi ăn cần ngâm muối hoặc chần qua nước sôi. Mùi vị hơi nồng, hơi giống mùi tỏi nhưng lại dẫn theo mùi lưu huỳnh, nghe kĩ còn có mùi của hoa.....

(4) rau tề thái :có tên khác là cây tề, địa mễ thái, cải dại, cỏ tâm giác. Là loại cỏ, thân cây gầy nhỏ, màu xanh lục nhạt có lông mịn,phân nhánh hoặc không phân nhánh, cao từ 20-40cm,phiến lá xẻ thành hình răng cưa thô to, trên phiến lá có lông nhỏ, hoa nhỏ màu trắng..... Rau tế thái còn là một vị thuốc dùng trong đông y. ( Ngoài mọc dại ở Trung Quốc, Liên Xô cũ, Pháp và một số nước Châu Âu khác... thì cũng có mọc dại ở miền Bắc Việt Nam, quê mình cũng có nhưng mà bây giờ mình mới biết nó có tên là Tề Thái. Mình không biết nên nhân tiện chú thích cho mấy bạn giống mình xem luôn. Ai muốn biết chi tiết hơn thì hay tra google nhé. Vì mình chỉ tóm tắt những ý chính thôi).