---
Đội vận tải muốn tìm một công nhân tạm thời làm việc, hai ngày nay anh và Liễu Nhị với người đội vận tải giao tiếp không ít.
Muốn đầu cơ trục lợi, từ đó có thể kiếm thêm chút đỉnh.
Sau lần giao dịch này, Liễu Nhị chia tiền cho Thẩm Thành Đông, cậu ta cười nói:
“Anh nói xem, nếu anh sớm nghĩ thông suốt, hai ta phát tài từ lâu rồi.’’
Thẩm Thành Đông nhận tiền, không có loại suy nghĩ này: “Tôi chỉ là muốn đến đội vận tải làm việc, không có ý định làm việc này lâu dài.’’
Đội vận tải là bánh trái thơm ngon người người tranh đoạt, Liễu Nhị cảm thấy anh đang nói mớ, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Tôi vẫn không hiểu, chúng ta làm cái nghề này kiếm được rất nhiều tiền, so với mấy cái bát sắt kia còn nhiều hơn, sao anh lại không nghĩ thông chứ?’’
“Nhà tôi, vợ tôi quyết định.’’
Thẩm Thành Đông mỉm cười, khiến Liễu Nhị sửng sốt.
“Anh Đông, sao anh cười ghê thế, bình thường chị dâu không sợ anh hả?’’
Lời nói này không hề có thiện ý, Thẩm Thành Đông thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn cậu ta, rồi leo lên xe nghênh ngang rời đi.
Liễu Nhị nhìn bóng lưng anh xa dần, không ý thức được mồm mình đã chọc giận họ.
Cậu ta nghĩ thầm: Tính tình lạnh lùng của anh Đông mà cũng biết đau lòng vợ, khó trách tất cả mọi người nói anh hùng khó qua được mỹ nhân.
...
Khi Thẩm Thành Đông về đến nhà, Khương Nhu cũng vừa trở về không lâu.
Cô đang định hỏi về chiếc xe đạp thì thấy anh lấy hai con gà con lông xù trong lòng ra cười nói: “Có người bán chúng nó, anh thấy tụi nó đáng yêu nên mua hai con, chúng ta có thể nuôi chúng lớn, đến lúc đó có trứng ăn rồi.’’
Nhìn màu vàng ấm áp của chú gà con, Khương Nhu giơ ngón tay sờ sờ lông tơ mềm mại, yêu thích không buông tay: “Chúng nó nhỏ như thế, nuôi ở đâu anh?’’
Thẩm Thành Đông có kinh nghiệm nuôi gà, trước tiên anh thả đám gà con xuống đất, tìm giỏ trúc bỏ chúng nó vào, rồi lấy một nắm gạo kê ngâm trong bát nước ấm.
Khương Nhu chăm chú nhìn, trong mắt như có ánh sao: “Anh thật lợi hại, hình như không có gì anh không làm được.’’
Gà con trong giỏ trúc kêu "chít chít", đi tới đi lui như là đang tìm thức ăn.
Khương Nhu vừa định lấy bát đựng gạo kê đút cho chúng, chợt nghe Thẩm Thành Đông nói: “Phải ngâm gạo kê nửa tiếng, ngâm xong đút cho nó ăn.’’
Cô vội thu tay về, ngồi xổm cạnh giỏ trúc, đáy mắt đầy vẻ mới lạ.
Trong đại tạp viện cũng có người nuôi gà, nhưng nhà cô chưa nuôi bao giờ, vì Khương Thu Vũ sợ động vật miệng nhọn, nên nếu nhà cô ăn trứng thì dùng vé mua.
Hôm nay cô đã có nhà riêng của mình, cuối cùng Khương Nhu có thể nuôi đủ loại động vật, không cần cố kỵ người khác.
Tia Chớp lại gần, nhìn con gà con vẫy đuôi “Gâu gâu’’ như đang hỏi: “Chúng nó là ai?’’