----
“Đây chỉ là hơi bẩn thôi sao? Cậu nhìn bức tường kia xem! Còn chiếc giường nữa! Vợ chồng cậu ngày nào cũng nằm lên để sinh con sao? Sao có thể khiến chiếc giường thành như thế chứ?!”
Hàn lão tam đỏ tai gãi tóc, thầm trách đứa con nhỏ nhà mình quá nghịch ngợm nên bây giờ ông ta mới bị chỉ vào mũi mắng.
Hơn nữa giường chỉ hư một chút mà thôi, có cần phải tức giận như vậy không?
Nghĩ đến con trai lớn sắp xuống nông thôn còn chưa có việc làm, sau này có thể phải nhờ Khương Đức Sơn giúp đỡ, ông ta chỉ có thể nhịn nỗi bất mãn trong lòng, tiếp tục cười xòa nói:
“Chị bình tĩnh, hôm nào tôi đem giường đi sửa lại được không?”
Khương Nhu ở bên cạnh nhìn mọi chuyện, cảm thấy rất bất ngờ khi căn nhà lại trở thành như vậy...
Trong mắt cô hiện lên vẻ đau lòng, vẻ mặt cũng khó chịu theo: “Chú Hàn, chú không cần sửa giường đâu. Con nhớ ở phòng ngoài có một chiếc đồng hồ, ông nội còn sống đã để lại, bây giờ nó ở đâu rồi?”
Hàn lão tam chớp mắt, ấp úng nói: “Ở nhà tôi đúng là có một chiếc đồng hồ, nhưng nó bị hỏng nên thím con đã vứt nó đi rồi.”
Thời buổi đó, đồng hồ rất đắt tiền, người bình thường chỉ biết sửa chứ không thể ném đi được. Khương Nhu im lặng một lát rồi nói:
“Nếu đã ném đi, thì chú trả tiền bồi thường lại cho cháu đi, còn cả tiền ống mũ hỏng và tiền sửa giường nữa. Lúc trước cho mọi người mượn những thứ này thì có thể không dùng, nhưng nếu bị phá hỏng thì chứ sẽ phải trả tiền lại cho cháu, chú không có ý kiến chứ?”
Trần Ái Hà cũng vô cùng tức giận, bà ấy không ngờ căn nhà mình tốt bụng cho mượn lại biến thành như vậy.
“Đúng, còn cả tiền sửa giường nữa! Chú cũng không phải thợ mộc, sao biết sửa giường? Mang tiền đến để chúng tôi tự tìm người đến sửa!”
“...” Hàn lão tam giơ tay lau mồ hôi trên trán, sao có thể bằng lòng trả phần tiền này? Ông ta động não, không khỏi hối hận khi nghĩ đến chuyện kiểm kê đồ đạc này.
Ông ta chỉ khách sáo, lịch sự nhưng không ngờ đối phương lại nghĩ là thật.
Vì không muốn bồi thường tiền, ông ta chỉ có thể cố gắng nói dối: “Hình như tôi nhớ lầm, cái đồng hồ đó không bị ném đi mà vợ tôi đã cầm đi sửa rồi.”
Trần Ái Hà đã sớm mất kiên nhẫn, xua tay không cho ông ta cơ hội ngụy biện:
“Cậu trả tiền trước, chờ đồng hồ sửa xong lấy về, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu. Cứ quyết định chuyện này thế đi!”
Những người sống trong tứ khu này đều là hàng xóm cũ, mọi người đều biết chuyện khi đó. Hàn lão tam không dám từ chối, làm ầm ĩ chỉ khiến ông ta mất mặt.
Ngay sau đó, cả hai bên đã thỏa thuận xong và ký tên vào biên lai.