Chương 25

----

Nguyên nhân là do vợ của Hàn lão tam đã lén lấy đồng hồ trong nhà đi, sau khi khó khăn đòi lại Khương Thư Vũ mới lấy được đồng hồ.

Khương Nhu không muốn chuyện này xảy ra với mình nên cô nghĩ tốt nhất lúc dọn nhà nên làm rõ mọi chuyện thì tốt hơn.

Vốn dĩ cô định nhắc nhưng không ngờ đối phương cũng có suy nghĩ giống cô.

Lúc này, Hàn lão tam sửng sốt, há hốc mồm, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

“Vậy, vậy được rồi, chúng ta tìm một tờ giấy rồi kiểm kê lại đồ đạc trong phòng một lần đi.”

Tổng diện tích của ngôi nhà này bao gồm các phòng bên trong và bên ngoài là hơn ba mươi mét vuông, có thể thấy rõ mọi thứ ở trong đó.

Hàn lão tam lấy bút và giấy ra, ghi lại từng mọi đồ của bọn họ, càng nhớ càng buồn bực, không khỏi nói khoáy: “Chị dâu, em phát hiện sau khi Tiểu Nhu kết hôn giống như thay đổi thành một người khác, con rể nhà chị thật không đơn giản mà.”

Chỉ cần ai không ngốc đều có thể hiểu được ý của ông ta.

Trần Ái Hà cau mày, rất chán ghét: “Sao Tiểu Nhu nhà tôi lại thay đổi? Không thì cậu nói rõ cho tôi biết đi. Đừng nói chuyện úp mở nữa, dáng vẻ này thật sự rất giống chị gái cậu.”



Năm đó quan hệ giữa cô và chị gái của Hàn lão tam, cũng chính là mẹ của Khương Thu Vũ không tốt lắm.

Nếu không phải Khương Thu Vũ còn quá nhỏ, đã không có cha mẹ rất đáng thương thì bà ấy đã không vô cớ cho Hàn lão tam mượn căn nhà.

Bây giờ chiếm tiện nghi còn dám châm ngòi ly gián, thật sự nghĩ bà ấy không biết suy nghĩ sao!

Hàn lão tam kinh ngạc, sắc mặt tối sầm, không khỏi tăng nhanh tốc độ đếm, nghĩ thầm nên mau chóng trả căn nhà ma ám này lại cho họ, dám sống ở nơi âm khí nặng này, bọn họ sắp gặp xui xẻo rồi!

Sau khi đếm xong phòng ngoài sẽ đến phòng trong.

Phòng trong là nơi ngủ, bình thường rất ít người đi vào, không giống như phòng ngoài sạch sẽ gọn gàng. Trong góc không chỉ có một đống đồ lặt vặt như bãi rác, đồ dùng trong nhà còn phủ một lớp bụi đất, trông như đã lâu không được lau chùi.

Chuyện quá đáng hơn là chiếc giường đôi đã từng rất kiên cố cũng sắp sụp đổ. Mặt tường xám xịt giống như là bị khói hun.

Trần Ái Hà thấy vậy trong lòng đau lòng, chống nạnh chửi: “Hai vợ chồng các người đúng là trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ mà! Nhìn căn phòng tôi cho hai người mượn đi, còn có thể ở nữa sao?”

Nếu biết bọn họ không trân trọng thì lẽ ra bà ấy nên lấy lại căn nhà sớm hơn! Chẳng trách mỗi ngày ông cụ đều gặp mộng, nếu là bà ấy, bà ấy cũng tức giận!

Biết mình sai, Hàn lão tam cười ngượng ngùng nói: “Chị dâu, chị đừng tức giận. Đều do vợ tôi lười biếng. Cách đây không lâu, cô ấy bị bệnh nặng nên phòng trong có hơi bẩn...”