Chương 40

Còn nữa, Tô Ngọc Đào hôm nay xảy ra chuyện gì, sao lại nghĩ đến muốn khen cô ấy?

Cô ấy hừ một tiếng, nâng cằm lên, ánh mắt mang theo đề phòng nhìn chằm chằm cô: "Đừng tưởng rằng chị nói vài câu tốt lành là tôi sẽ tha thứ cho chuyện trước đây của chị với anh trai tôi!”

"Chị khen em là vì em xinh gái, nhưng không liên quan gì đến anh trai em." Ngọc Đào mím môi, nụ cười rất chân thành: "Chỉ là..."

Cô không nói hết lời, chờ phản ứng của Lục Vân Chiêu.

"Chỉ là cái gì?" Lục Vân Chiêu là một người nóng tính, chỉ chốc lát sau đã hỏi.

Ngọc Đào chậm rãi đi tới trước mặt cô ấy: "Chỉ là người dựa vào quần áo phật dựa vào kim trang, người có đẹp đến đâu, ăn mặc mới là quan trọng.”

Cô lấy túi hương ban đầu chuẩn bị cho Lục Vân Dương từ trong túi ra, kéo Lục Vân Chiêu đi về phía nhà chính, lừa gạt nói: "Cái này rất thơm, tặng cho em, chúng ta vào phòng em, cùng nhau nghiên cứu cách ăn mặc nha.”

Cô gái nhỏ yêu thích làm đẹp, Lục Vân Chiêu mơ mơ màng màng bị cô dẫn dụ, lúc đi đến cửa phòng nghe thấy phía cửa truyền đến tiếng động.



Hai người đồng thời đảo mắt, đã nhìn thấy Lục Vân Dương xách rương thuốc của anh trở về.

Sắc mặt anh có chút tiều tụy, cằm cũng có chút râu ria nhàn nhạt xuất hiện, khuôn mặt tuấn lãng kia ngược lại có thêm vài phần tư vị.

Lúc này Ngọc Đào buông tay Lục Vân Chiêu, tiến lên cong môi cười nhìn người đàn ông trước mặt: "Bác sĩ Lục, tôi đợi anh nãy giờ.”

"Thật đúng là đến tái khám?" Lục Vân Dương vốn chỉ định liếc cô một cái, nhưng không chịu nổi bắp chân dưới váy ngắn của cô quá bắt mắt, nhẹ nhàng nhíu mày nhìn xuống.

Ánh sáng chiếu vào bắp chân mảnh khảnh của cô, nó trắng đến mức gần như phát sáng.

Ngọc Đào thu vào trong mắt thần sắc rất nhỏ của anh, cô nhịn xuống, cố nén chút thành công trong lòng vừa làm được: "Cũng không phải tất cả, hôm nay còn có chuyện muốn theo anh tìm hiểu rõ một chút.”

"Chuyện gì?" Lục Vân Dương sải bước vào nhà chính.