Chương 11: Trở Về (4)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Nếu thấy ai có việc ra ngoài thôn, tất cả mọi người sẽ vội vàng nhờ vả người đó tiện thể cầm đi cầm về chút đồ đạc.

Đồng Nhan nhìn qua một lượt thấy trong đám người không có người Điền gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự cô chịu không nổi Điền Tiểu Nga cứ bám víu lấy mình.

"Ồ! Thẩm Tri Thanh, mấy ngày nay anh đi ra ngoài sao lại gầy đi rồi?" Người nói chuyện là Lưu quả phụ ở đầu thôn, hơn ba mươi tuổi, một bà cô trắng nõn phúc hậu.

Bình thường những bà mẹ trong thôn nhàn rỗi không có việc gì cứ thích trêu chọc Thẩm Thiệu Khanh vài câu.

Ai bảo Thẩm Tri Thanh này chẳng những cao lớn đẹp trai, hơn nữa làm người còn lễ phép chính trực đây?

Đều là người từ thành phố lớn đến đây, mấy tri thanh khác thì toàn kẻ ngạo mạn!

"Đúng vậy! Vừa nhìn đã biết là vì mang đồ cho chúng ta mà chịu không ít khổ sở!" Tròng mắt Vương đại thẩm vừa chuyển, len lén dịch về phía trước xe ngựa, muốn chen chúc đến phía trước: "Thẩm Tri Thanh, mau đưa đồ của thím đây, trong nhà ta còn đang đun nước!”

"Ấy? Sao thím lại chen ngang vậy?" Có người thấy thím này không xếp hàng, không khỏi nhỏ giọng la mắng một câu.

"Liên quan gì đến mày? Cút sang một bên!" Vương đại thẩm là người phụ nữ lưu manh nổi danh trong thôn, mọi người nghe lời này của bà ấy đều tự giác ngậm chặt miệng không xen vào việc của người khác nữa.

Động tác trên tay Thẩm Thiệu Khanh không ngừng, vẫn phát đồ cho thôn dân xếp hàng bình thường bên cạnh.



"Thím Vương, thím nấu nước là chuẩn bị dùng để làm gì?" Anh ta ngẩng đầu nói với ngữ khí bình thản hiền hòa, làm cho người ta cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một câu nói chuyện phiếm không thể bình thường hơn.

"..." Vương đại thẩm bị hỏi thì sững sờ, rõ ràng thím này không nấu nước, nào biết muốn đun nước làm gì?

Đúng vậy, trời đang nóng như thế này, bà ấy nấu nước để làm gì?

"Tôi... Tôi là người thích uống nước sôi để nguội.”

"A~ Thím Vương thật đúng là nghèo chú trọng(*)." Lưu quả phụ bĩu môi, trong giọng nói lộ ra vẻ trào phúng.

(*) Nghèo chú trọng: từ này mang nghĩa xấu, ý nói địa vị xã hội hoặc khả năng kinh tế của một người nào đó không được như mình mong muốn, nhưng người đó lại dùng tiêu chuẩn cao hiện tại của mình để đòi hỏi mình theo hướng đó.

Nhà ai không phải ngày nào cũng uống nước giếng, thím lại nhất định phải đun sôi uống, đây là ngại củi trong nhà quá nhiều sao?

"Tôi thích uống cái gì liên quan quái gì đến cô?" Bình thường Vương đại thẩm đặc biệt xem thường quả phụ này, bây giờ bị quả phụ này nói lại vài câu, trong lòng nào có bằng lòng, hai người họ tôi một lời cô một câu ai cũng không nhường ai.

Thẩm Thiệu Khanh giống như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục làm việc, Đồng Nhan đã lớn như vậy mà lần đầu tiên thấy cảnh lưu phụ mắng nhau như thế này.

Trước kia quay phim, những diễn viên kia diễn xuất đều quá giả, loại cảm giác chân thật này, tự nhiên bộc lộ cảm xúc mắng chửi thật đúng là lần đầu tiên gặp, cô hận không thể tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống quan sát một chút.

"Tuổi còn nhỏ đừng quá hiếu kỳ." Thẩm Thiệu Khanh trực tiếp nhét bưu kiện trong tay vào trong ngực Đồng Nhan, ngay sau đó lại tiếp tục phát đồ cho người khác.