Chương 10: Trở Về (3)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Cậu của Triệu Tiểu Hổ ở ủy ban cách mạng xã là một tiểu đầu, ngay cả đội trưởng đội sản xuất cũng không có cách với hắn, huống hồ bọn họ còn là những tri thanh dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

"Chuyện này còn có ai biết?"

"Tạm thời chỉ có tôi, tôi cũng là nghe từ chỗ tiểu tùy tùng của Triệu Tiểu Hổ nói.

Thẩm Thiệu Khanh trầm tư trong giây lát, ngữ khí nhàn nhạt: "Chuyện này không cần nói với bất luận kẻ nào nữa, Đồng Đại Bảo là người của đại viện chúng ta, không thể mặc kệ.”

"Được, tôi biết rồi." Lời nói của điểm trưởng Trịnh Châu nào dám không nghe, thấy anh ta trượng nghĩa như vậy, từ đáy lòng Trịnh Châu càng kính nể hơn.

Lần này đồ mua từ thành phố về toàn là nông cụ và vật tư bảo hộ lao động cần thiết cho thu hoạch trong một thời gian ngắn.

Thẩm Thiệu Khanh đến thôn Hạnh Hoa đã hơn một năm, bình thường làm việc linh hoạt ổn trọng, vì thế bí thư chi bộ của thôn đã giao chuyện mua vật tư cho anh ta toàn quyền phụ trách.

Vất vả lắm mới có người đi thành phố một chuyến, các nhà trong thôn và tri thanh đều nhờ anh ta hỗ trợ mang theo không ít đồ đạc.

Nhìn hàng hóa đầy xe ngựa, Đồng Nhan tò mò nam chính lấy từ trong thành phố về như thế nào.

Ba người phụ trách đi đội sản xuất đưa vật tư, một người phụ trách đi phòng phát thanh thông báo cho người trong thôn đến cổng thôn nhận đồ, nể tình cơ thể Đồng Nhan ốm yếu nên cô được ở lại với Thẩm Thiệu Khanh trông coi vật phẩm của thôn dân.



Cổng thôn vừa rồi còn náo nhiệt huyên náo đột nhiên trở nên vắng vẻ, Đồng Nhan không được tự nhiên gãi đầu gãi tai, bọn họ không ai nói chuyện nên không khí có chút không ổn.

Ngay khi cô muốn tìm đề tài phá vỡ cái tình huống trầm mặc này, Thẩm Thiệu Khanh đột nhiên nghiêng đầu ra lệnh: "Bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ lúc ngủ, mặc kệ đi đâu cậu cũng phải đi theo tôi.”

Ngữ khí vô cùng bá đạo.

“...Tại sao?" Đồng Nhan trợn tròn hai mắt, vô ý nói to lên, yêu cầu này có chút quá đáng rồi!

Sợ làm cô sợ hãi, anh ta không định nói ra nguyên nhân thật sự: "Mấy ngày cuối mùa thu hoạch Tri Thanh phải phụ trách dẫn dắt người mới, tôi phụ trách dẫn dắt cậu.”

"Vậy cũng không cần hơn mười tiếng đồng hồ ở cùng một chỗ chứ?" Đồng Nhan không tình nguyện nhỏ giọng lẩm bẩm, có điều so với những người khác, cô vẫn thấy quen thuộc hơn với nam chính trong sách nên tình nguyện để anh ta dẫn dắt mình.

m thanh không lớn nhưng Thẩm Thiệu Khanh lại nghe được rõ ràng, anh ta cầm lấy sổ ghi chép trên xe ngựa lật xem, làm như không nghe thấy...

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cổng thôn vốn yên tĩnh lại khôi phục cảnh tượng náo nhiệt lúc trước.

Ngay cả khi con đường sau cơn mưa khó đi cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của dân làng đến đây để nhận đồ.

Chỗ này thật sự quá hẻo lánh, bốn phía bao quanh thôn bọn họ toàn là núi, cho dù đi huyện một chuyến cũng phải hơn ba tiếng đồng hồ, hơn nữa vì thôn quá nghèo nên không mua nổi máy kéo, đi xa chỉ có thể dựa vào một con la và một con ngựa.