"Mẹ ơi, con không thể ăn hết nhiều trứng gà như vậy được đâu.."
Lâm Vãn Vãn nhìn ba quả trứng luộc trong bát, cảm thấy hơi xấu hổ.
Nàng gả vào Trần gia được nửa tháng, đừng nói là làm ruộng, ngay cả một cái bát cũng chưa từng rửa qua.
Bữa sáng, Bao Thúy Liên lại làm cho cô tận ba quả trứng luộc, Lâm Vãn Vãn cảm thấy rất áy náy.
“Con ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn không hết thì đưa cho lão tứ ăn. Mẹ đi làm ruộng trước,con cứ ăn từ từ, cẩn thận đừng để bị nghẹn.”
Bao Thúy Liên luôn vội vội vàng vàng làm việc, sau khi lau chùi nồi thì cầm liềm chạy đi.
Trước khi rời đi, Bao Thúy Liên lấy trong bếp một chiếc màn thầu hấp dày, vừa đi vừa nhai.
Bao Thúy Liên nấu một tô lớn đầy mì.
Lâm Vãn Vãn ăn không hết, liền lấy một cái bát ra chia làm hai, trứng luộc cũng chia ra hai phần.
"Em thật sự ăn không hết nhiều như vậy, anh ăn bát này đi."
Lâm Vãn Vãn đưa chiếc bát phần nhiều hơn cho Trần Lập Diễn.
"Ừm."
Trần Lập Diễn nhìn vào mắt Lâm Vãn Vãn, đưa tay ra nhận.
Cuối cùng, Trần Lập Diễn gắp trứng luộc trở lại bát của Lâm Vãn Vãn.
“Em thật sự ăn không nổi nữa đâu…”
Lâm Vãn Vãn muốn từ chối.
Nhưng gặp phải ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông, Lâm Vãn Vãn đành phải nhịn xuống, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Lâm Vãn Vãn có chút buồn bực.
Rõ ràng người đàn ông này mới 25 tuổi, ở kiếp trước cũng chỉ là một chàng trai trẻ mới tốt nghiệp đại học được vài năm, sao cô lại sợ hãi anh đến vậy chứ.
Lâm Vãn Vãn nghẹn ngào nhìn hai quả trứng luộc đi xuống.
Còn một quả cuối cùng nhưng cô nuốt không trôi nữa.
"Cái này cho anh đó."
Lâm Vãn Vãn nhét quả trứng luộc còn lại vào miệng Trần Lập Diễn.
Vẻ mặt của Trần Lập Diễn cứng đờ trong giây lát.
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới chậm rãi nhai nuốt.
“Sau này em sẽ đi làm ruộng với anh.”
Lâm Vãn Vãn tình nguyện. Nhà họ Trần là góp gạo thổi cơm chung.
Khẩu phần của mọi người đều được tính.
Cô không ra đồng làm việc, ăn uống lại ăn đồ tốt như thế, Lý Tú Hoa và Trương Xuân Hạ sớm đã nhìn cô không thuận mắt.
Tuy rằng, một mình Trần Lập Diễn có thể đảm đương được phần công việc của nhiều người.
Hơn phân nửa công điểm của Trần gia đều do Trần Lập Diễn kiếm được.
Nhưng Lâm Vãn Vãn vẫn không muốn Trần Lập Diễn vì mình mà bị hai chị dâu kia làm khó làm dễ.
"Ngoan ngoãn đợi ở nhà."
Trần Lập Diễn nghiêm nghị nói, giọng điệu chân thật đáng tin cậy.
Lâm Vãn Vãn là tiểu thư trong thành phố, lớn lên kiều nộn mềm mại.
Khi còn làm trong hội thanh niên trí thức, Lâm Vãn Vãn cũng chưa bao giờ phải làm nhiều việc đồng áng.
Bây giờ cô đã gả tới nhà họ Trần, Trần Lập Diễn càng không muốn cô phải chịu đựng gian khổ cùng anh.
Anh nghèo nhưng vẫn có đủ tiền để nuôi cô.
"Em không muốn!"
Sợ Trần Lập Diễn không đồng ý, Lâm Vãn Vãn lại nói: "Hữu Hữu mới 8 tuổi đã đi giúp cắt cỏ, em mỗi ngày không thể ăn mà không làm."
Trần Lập Diễn mím môi, im lặng.
Anh cũng biết tại sao Lý Thúy Hoa và Trương Xuân Hà lại có ý kiến với Lâm Vãn Vãn.
Lâm Vãn Vãn mỗi ngày đều không xuống đồng làm việc, lại vẫn ăn lương thực tinh, trứng gà, nên tự nhiên bọn họ ghen tị đỏ mắt.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc hơn phân nửa công điểm của nhà họ Trần đều là anh kiếm.
Anh kiếm tiền chi trả học phí cho con trai và con gái của Lý Thúy Hoa.
Anh cũng kiếm tiền chữa bệnh cho con trai Trương Xuân Hà.
Nhà mẹ đẻ của Lý Thúy Hoa và Trương Xuân Hà rất nghèo, họ thường lén lút dùng tiền và thức ăn của gia đình để giúp đỡ nhà mẹ đẻ bọn họ, nhưng anh cũng vờ như không biết.
Kết quả là, vợ anh ăn một quả trứng gà, hai người bọn họ mỗi ngày lại bức đến không yên ổn.
Quy tắc của nhà họ Trần là tất cả công điểm của tổ sản xuất đều được giao cho Bao Thúy Liên quản lý.
Bao Thúy Liên không quan tâm đến số tiền họ kiếm được ở bên ngoài, những thứ bọn họ mang tới từ nhà mẹ đẻ.
Khi Lý Thúy Hoa và Trương Xuân Hà kết hôn, Bao Thúy Liên lấy tiền trong nhà ra để chi trả tiệc rượu.
Khi Trần Lập Diễn kết hôn, toàn bộ số tiền chi trả là do hắn làm thêm bên ngoài kiếm được.
Trước đây khi chưa có vợ, Trần Lập diễn có thể không so đo.
Thậm chí, Trần Lập Diễn còn cảm thấy họ đều là người thân của mình, việc anh giúp đỡ họ là điều đương nhiên.
Nhưng bây giờ, Trần Lập Diễn lại cảm thấy có chút lạnh lòng.
“Nếu không chúng ta phân nhà đi?”
Trước khi gặp Lâm Vãn Vãn, Trần Lập Diễn chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn chứ đừng nói đến việc phân nhà.
Nhưng bây giờ Trần Lập Diễn không thể không suy xét đến vấn đề này.
Anh không muốn Lâm Vãn Vãn phải chịu khổ cùng anh
Sau này, Lâm Vãn Vãn khẳng định cũng không có khả năng đi theo mình ăn dưa muối màn thầu mỗi ngày.
Anh muốn Lâm Vãn Vãn được ăn ngon, mặc đẹp.
Khi đó, Lý Thúy Hoa và Trương Xuân Hà chắc chắn sẽ càng ghen tỵ, bàn tán nhiều hơn.
Lâm Vãn Vãn: “Như này không tốt lắm đâu.”
Thời buổi này đều chú ý tới trật tự già trẻ lớn bé.
Các anh trai của Trần Lập Diễn còn chưa đề cập đến việc phân nhà, nếu anh ấy nhắc đến chuyện đó, với tư cách là em út, anh ấy chắc chắn sẽ bị người dân trong thôn đâm chọc sau lưng.
Hơn nữa, Lâm Vãn Vãn cũng biết Bao Thúy Liên và Trần Quý Cường chắc chắn sẽ không đồng ý.
"Chuyện này để nói sau đi."
Trần Lập Diễn cau mày.
Là do anh suy nghĩ quá đơn giản
Việc anh vừa mới kết hôn mà muốn phân gia quả thật có chút không suy nghĩ kỹ càng, khi đó người dân trong thôn nhất định sẽ nói rằng do Lâm Vãn Vãn xúi giục hắn, nói rằng cô bất hiếu.
Quan trọng nhất là Trần Quý Cường bị đột quỵ, bị liệt, nếu phân nhà thì ai sẽ chăm sóc ông?
Thay phiên nhau sao?