Chương 6

Anh không đành lòng để Lâm Vãn Vãn vừa vào cửa đã phải hầu hạ bố chồng.

Cho dù là một ngày cũng không được.

Lâm Vãn Vãn năn nỉ ỉ ôi.

Trần Lập Diễn rốt cuộc cũng đồng ý đưa cô cùng đi ra đồng.

Trời còn chưa sáng, Trần Lập Diễn đã cùng với những người trong thôn đi thu hoạch một đợt lúa mạch, bây giờ sẽ đi thu đợt thứ hai.

Lâm Vãn Vãn xinh đẹp, lại là cô con dâu mới vào cửa nên ở trong thôn cũng được coi là có chút tiếng tăm.

Trên đường đi, rất nhiều người trong tối ngoài sáng đánh giá Lâm Vãn Vãn.

Thậm chí, có vài tên đàn ông lớn gan chế nhạo: “Trần Tứ, cùng vợ ra ruộng sao”.

Trần Lập Diễn vốn dĩ cùng mấy người trong thôn quan hệ không tốt lắm, cho nên chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

"Trần Tứ, vợ của anh xinh đẹp như vậy, anh nỡ lòng để vợ làm việc phơi nắng ngoài ruộng sao."

Một tên ế lâu năm mở miệng, giọng điệu chua lòm.

Lâm Vãn Vãn xinh đẹp, khi cô xuống nông thôn, tên ế kia nhiều lần sau lưng cô đùa giỡn lưu manh, thậm chí còn tuyên bố muốn cưới Lâm Vãn Vãn.

Lại nói tiếp, Trần Lập Diễn cũng là một người đàn ông lớn tuổi độc thân có tiếng ở thôn Lâm Thủy.

25 tuổi còn chưa lấy vợ, nhà lại nghèo, lớn lên không ưa nhìn, còn là con nhà địa chủ, gia cảnh không tốt.



Trước kia có Trần Lập Diễn làm lá chắn, lão ế kia còn cảm thấy bản thân có điều kiện không tồi, không lo không lấy được vợ.

Nhưng hiện tại, trong lòng hắn ta cảm thấy không cân bằng.

Rõ ràng điều kiện của gia đình hắn ta tốt hơn Trần Lập Diễn, trên mặt hắn ta cũng không có vết sẹo nào.

Kết quả là, bản thân ba mươi tuổi rồi vẫn không lấy được vợ, Trần Lập Diễn thế nhưng lại kết hôn, vợ mới cưới còn là một thanh niên trí thức ở thành phố, lớn lên xinh đẹp như tiên nữ.

"Lâm tri thanh*, nghe nói cô sắp trở về thành phố rồi sao?"

*tri thanh: thanh niên trí thứ

"Trở về thành phố là chuyện tốt, cô xinh đẹp như vậy, nên trở về thành phố hưởng phúc. Cô căn bản không thích hợp sống ở địa phương như nông thôn này."

"Tôi cảm thấy cái người thanh niên trí thức họ Lục kia rất tốt với cô. Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã có phải không?"

Thấy Trần Lập Diễn không nói lời nào, lão ế càng vênh mặt lên, càng nói càng quá đáng hơn.

Không khí xung quanh Trần Lập Diễn lạnh lẽo đến đáng sợ, hai bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, gân trên mu bàn tay nổi lên.

"Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút đi? Đàn ông đàng ang mà còn nói nhiều hơn đàn bà, khó trách không lấy được vợ."

Lâm Vãn Vãn đột nhiên tức giận, chỉ vào lão ế, hét lên.

"Cô... Cô nói ai không lấy được vợ, đó là bởi vì tôi không muốn cưới!"



Bị chọc vào chỗ đau, cơn giận của lão ế cũng nổi lên.

"Anh không muốn cưới thật à?"

"Lão ế, anh cũng giỏi khoác lác quá đi."

"Haha ~ Lão ế không muốn cưới vợ, ai mà không biết anh muốn một bà vợ đến điên rồi, nhìn thấy mấy con bò mẹ trong thôn còn không nhúc nhích nổi chân nữa là."

Đám thanh niên cười ầm lên.

Lão ế vừa thẹn vừa giận, hung ác nhìn Lâm Vãn Vãn, quay đầu bỏ đi.

"Chị dâu, chị thật hung dữ đó."

Vẻ mặt tức giận của Lâm Vãn Vãn đáng yêu đến mức có một cậu thanh niên không nhịn được trêu ghẹo

"Tôi còn có thể hung dữ hơn nữa đó, nếu các người ai lại dám ức hϊếp người đàn ông của tôi, tôi sẽ đánh chết các ngườii!"

Lâm Vãn Vãn vừa nói vừa nghiêm túc vung nắm đấm lên, một bộ dáng gà mẹ muốn bảo về gà con.

"Đừng, chị dâu, Trần Tứ khỏe như trâu ấy, hắn không khi dễ tôi là may rồi, tôi nào dám khi dễ hắn."

Trần Lập Diễn mặc dù trầm mặc ít nói nhưng là người cần mẫn có năng lực, nắm đấm cứng rắn, mấy thanh niên trong thôn đối với anh vẫn là tin phục, thậm chí còn có chút sợ hãi anh.

"Biết vậy là tốt, hừ!"

Lâm Vãn Vãn nhìn chàng trai gầy gò, yếu đuối trước mặt cô, rồi nhìn cơ bắp màu đồng của Trần Lập Diễn, khóe miệng cô hơi cong, vẫn là rất có hương vị đàn ông.