Chương 31: Đều là mẹ kế
Khi Thạch Lập Hạ về đến nhà đã là năm giờ chiều, Tâm Tâm và bà cụ có người chăm sóc, cô cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, ngày mai rảnh rỗi sẽ đến bệnh viện đón Tâm Tâm đi chơi là được.
Bà cụ chuyển đến bệnh viện nhà máy cơ khí được trưởng xưởng Chu và những người khác rất coi trọng, những người nghe tin chắc chắn sẽ tìm cách lấy lòng bà, nên cô không cần phải làm nhiều việc.
Nghĩ đến ba đứa trẻ sắp tới, Thạch Lập Hạ cảm thấy nhức đầu.
Cô và Hình Phong đều chưa quen với nhau, lại có thêm ba đứa trẻ đến, thật biết cách gây rắc rối cho cô mà.
Lúc Thạch Lập Hạ chuẩn bị đi đến cửa nhà, thì một người phụ nữ trung niên ở nhà bên cạnh đột nhiên xuất hiện chặn cô lại, cười tít mắt trông hết sức nhiệt tình.
"Em là Tiểu Thạch phải không? Nhà chị ở ngay bên cạnh nhà em, em gọi chị là chị Dương là được."
Thạch Lập Hạ cười nói: "Em chào chị Dương, hôm qua dọn nhà vội vàng, lại bận một đống chuyện, nên không có thời gian đến chào hỏi mọi người."
"Không sao, sau này sẽ có cơ hội. Sau này chúng ta là hàng xóm rồi, phải thường xuyên qua lại nhé." Dương Thục Phân nhét một nắm hạt dưa rang vào tay Thạch Lập Hạ: “Tiểu Thạch... Gọi vậy hình như không ổn lắm, tại trùng tên với vợ mới của trưởng xưởng Cố."
Thạch Lập Hạ nghe xong liền hiểu ra, rõ ràng là đến đây để dò hỏi tình hình.
"Chị gọi em là Lập Hạ hoặc Tiểu Hạ là được."
"Nghe nói em là chị em họ với đồng chí Tiểu Thạch à?"
Thạch Lập Hạ cười cười: "Đúng vậy."
"Chị nghe nói cô ấy xuất thân từ gia đình công nhân, mà sao nhà em lại ở nông thôn?"
Nếu là nguyên thân, nghe được câu này e rằng đã tức giận, cảm thấy mình bị coi thường, bị so sánh với nữ chính.
Thạch Lập Hạ không biết tại sao cô ta lại đề cập đến chuyện này, cô cũng không tiếp lời, mà vô cùng tự hào nói:
"Đúng vậy, em đến từ nông thôn, nhà em từ đời ông cha đã là nông dân nghèo, là thành phần tốt."
Thời đại này khác với đời sau, tôi nghèo tôi cứ tự hào, bởi thành phần quan trọng hơn tất cả mà.
Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, bề ngoài cũng không ai dám chế giễu, thân phận này đại diện cho sự trong sạch.
Dương Thục Phân nhếch mép, sau đó như một người lớn tuổi nói một cách ân cần:
"Hồi nãy Tiểu Hình đưa ba đứa trẻ về rồi, nghe lời chị khuyên, sau này em làm mẹ nuôi phải chăm sóc ba đứa trẻ cho thật tốt. Tuy chúng không phải con em, nhưng đã nhận nuôi thì phải đối xử tốt, sau này em có con riêng cũng phải công bằng. Chúng là con cháu liệt sĩ, cũng là những đứa trẻ ngoan, sau này nhà có nhiều con thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn thôi."
Thạch Lập Hạ cười nói: "Em biết mà, chị Dương, sau này em có gì không hiểu thì chị nhớ giúp em nhé."
"Đó là điều đương nhiên, ai cũng nói bà con xa không bằng láng giềng gần mà."
"Vậy sau này em làm phiền chị rồi."
"Nói ra cũng thật khéo, em và chị họ của em đều làm mẹ kế..." Dương Thục Phân vỗ miệng mình: “Xem chị kìa, em cứ coi như không nghe gì cả nhé."
Thạch Lập Hạ chớp mắt: "Chị Dương, chị vừa nói gì ạ? Em chỉ nghĩ chuyện nhà ai bị cháy nồi, nên không để ý chị nói gì."
Dương Thục Phân hít một hơi, chợt vỗ đùi, chạy về phía phòng bếp nhà mình: "Trời ơi, đồ ăn của chị!"
Thạch Lập Hạ hét lớn về phía nhà cô ta: "Chị à, đừng nóng vội, đồ ăn khét một chút mới ngon.”
Thạch Lập Hạ nghe thấy tiếng lách cách bên trong, vui vẻ trở về nhà mình.
“Em về rồi đây.”
Ở thời đại này, tất cả mọi người đều không quen đóng cửa, mà thích mở rộng cửa lớn, nhất là loại nhà trệt như bọn họ, chỉ tới buổi tối lúc ngủ mới khóa cửa lại.
Thạch Lập Hạ ở trong phòng bếp dạo qua một vòng, phát hiện những đồ vật bị thiếu ở trong bếp đều đã được Hình Phong lấp đầy.
Trong tủ chén có một miếng thịt, trong chậu nước còn có một con cá, trứng gà cũng mua chừng mười quả, rau củ lại càng nhiều.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]