Chương 32: Phân công công việc

Chương 32: Phân công công việc

Hiện tại đang là mùa rau quả chín, cà chua, dưa chuột còn có rau cải trắng, Hình Phong đều mua không ít.

Hình Phong bước ra khỏi nhà, sau lưng còn dắt theo một cái đuôi dài.

Anh khẽ ho một tiếng, hơi nghiêng người để lộ cái đuôi đằng sau mình.

"Bọn nhỏ cũng về nhà rồi, đây là Hổ Đầu, Tùng Tử, Đậu Bao, đây là... mẹ của các con, mau đến chào hỏi đi."

Ba đứa trẻ co rúm lại thành một đống, hai đứa nhỏ nấp sau lưng anh trai, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Thạch Lập Hạ.

Hổ Đầu là đứa lớn nhất, rõ ràng trong lòng rất sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể đứng im cứng ngắc ở đó, cả người cứng đờ. Tuy nhiên không hề lùi bước, vẫn phải bảo vệ các em trai sau lưng.

Nhìn Thạch Lập Hạ chỉ hơn mình vài tuổi, Hổ Đầu hoàn toàn không thể gọi nổi tiếng "mẹ".

Anh trai không lên tiếng, hai đứa nhỏ còn lại càng không dám hé răng.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Hình Phong cũng không biết phải hóa giải như thế nào. Anh là con út trong nhà, cũng không biết phải làm sao để hòa hợp với trẻ con.

Sau này, anh đi lính nên ít ở nhà, cũng ít khi gặp gỡ con cái của anh chị em.

Ba đứa nhỏ bị mẹ bỏ rơi, lại bị dì dượng ruột đối xử tệ bạc, nên đầy lòng đề phòng với mọi người.

Mặc dù chúng tin tưởng Hình Phong, nhưng khi ở bên anh, chúng vẫn luôn dè dặt, lo lắng mình làm gì sai sẽ khiến Hình Phong ghét bỏ và chán ghét.

Việc bị người thân bỏ rơi, coi thường và ngược đãi đã để lại bóng đen to lớn trong lòng ba đứa trẻ. Dù Hình Phong xuất hiện như một vị cứu tinh, nhưng thời gian ở bên nhau ngắn ngủi cũng không thể khiến chúng thực sự thân thiết như một gia đình.

Ngay cả khi chúng đã nhìn thấy nhà của mình, chúng vẫn không thể cảm nhận được tình cảm gia đình trong ngôi nhà này, cảm giác chúng như người ngoài, chỉ tạm thời ở đây mà thôi.

Khi ở cùng Hình Phong còn đỡ, nhưng khi nhìn thấy Thạch Lập Hạ, cảm giác sợ hãi càng trở nên mãnh liệt.

Ba đứa trẻ đều luống cuống tay chân, Hổ Đầu là đứa lớn nhất muốn lên tiếng bày tỏ, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại.

Thạch Lập Hạ phớt lờ sự căng thẳng của chúng, cũng không biểu lộ sự thân mật đặc biệt, gật đầu chào chúng.

"Con là Hổ Đầu à? Ngây người ra đó làm gì, giờ đã mấy giờ rồi, mau đi vo gạo nấu cơm đi."

Hổ Đầu ngớ người ra, rồi nhanh chóng chạy đến.

Thạch Lập Hạ chỉ vào hũ gạo nói: "Con vo ba chén gạo, nhớ nhặt đá bên trong ra, nếu không lát ăn cơm sẽ bị mẻ răng. Việc vo gạo rất đơn giản nên chắc con cũng biết làm phải không?"

"Biết ạ, trước đây ở nhà con thường xuyên làm việc nhà rồi." Hổ Đầu liên tục đáp.

Thạch Lập Hạ chỉ vào cái chậu trên mặt đất, nói: "Đây là chậu rửa rau, chuyên dùng để rửa rau và vo gạo, sau này nhớ không được dùng nó để rửa mặt rửa chân, nếu không dì sẽ mắng đấy."

Hổ Đầu nhìn kỹ chiếc chậu trong tay, gật đầu lia lịa: "Con nhớ rồi."

Hình Phong hoàn toàn không ngờ Thạch Lập Hạ sẽ có phản ứng như vậy, nhất thời không biết phải làm gì, chưa kịp mở lời, Thạch Lập Hạ đã sai bảo anh:

"Anh còn sững sờ ở đó làm gì, giờ đã mấy giờ rồi, sao còn chưa bắt đầu nấu cơm, muốn chết đói hả? Nhanh lên, trước tiên làm thịt cá, đúng rồi, anh biết làm cá không?"

"Biết."

"Vậy thì mau làm đi, lát nữa dùng đầu cá và xương cá để nấu canh với đậu phụ, thịt cá thì để làm món cá kho cà chua. Thịt lợn lát nữa sẽ rim với khoai tây thành món thịt kho khoai tây, có thể sẽ thiếu một số gia vị, đành phải ăn tạm vậy. Thêm món cải thảo xào là được rồi, thời gian gấp gáp, không cần cầu kỳ quá."

Thạch Lập Hạ lại nhìn sang hai đứa em nhỏ theo sau Hổ Đầu, chúng nhìn anh cả bận rộn, cũng muốn giúp đỡ nhưng không biết làm gì, đều chen chúc vào nhau.

"Tùng Tử, anh cả của con có Tiểu Đậu Bao phụ giúp, con đừng quấy rối ở đây, đi rửa cà chua và dưa chuột trên bàn đi."

Mặc dù không quen thuộc với ngôi nhà này, nhiều thứ không biết dùng để làm gì, cũng không biết ở đâu, nhưng hai đứa trẻ vẫn tự mày mò ra, không hỏi han mọi thứ khi làm việc.

Thạch Lập Hạ rất hài lòng với điều này, cô cầm quạt mo đi khắp nơi giám sát.

Nhìn thấy Hổ Đầu nhặt và vo gạo xong, Thạch Lập Hạ lại ra lệnh: "Con đi nhóm lửa đi, biết cách dùng than tổ ong không?"

Hổ Đầu đỏ mặt lắc đầu.

"Dì sẽ dạy con cách đốt than tổ ong, con phải nghe kỹ đấy, sau này việc này sẽ do con phụ trách."

Hổ Đầu gật đầu nghiêm túc.

Thạch Lập Hạ hướng dẫn Hổ Đầu cách nhóm bếp, nhưng cô không hề động tay, mà chỉ dùng miệng để hướng dẫn Hổ Đầu cách làm.

Hổ Đầu là một đứa trẻ nông thôn, từ sớm đã bắt đầu làm việc nhà, đặc biệt là khi sống ở nhà bác, cậu bé càng phải làm nhiều việc hơn. Việc nhóm lửa đối với cậu bé là công việc nhà đơn giản nhất, than tổ ong cũng không khó đốt, vì vậy cậu bé học rất nhanh chóng.

Khi dạy Hổ Đầu, thỉnh thoảng Thạch Lập Hạ lại liếc nhìn sang phía Hình Phong, nhìn anh đập đầu cá, cạo vảy cá, mổ bụng cá, trông thao tác rất trơn tru. Vừa nhìn đã biết làm rất nhiều lần rồi, cho nên gật đầu hài lòng.

"Cá này phải làm sạch sẽ, cẩn thận không bị mắc xương."

Hình Phong nhìn cô, Thạch Lập Hạ không hề nao núng mà nhìn lại anh, anh đành mím môi cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.

Mặc dù bị sai vặt quay vòng vòng, nhưng vì có việc để làm, bọn trẻ cũng không còn rụt rè nữa, thậm chí anh còn nghe thấy Hổ Đầu thở phào nhẹ nhõm.

Tùng Tử rửa sạch cà chua và dưa chuột, rụt rè đặt trước mặt Thạch Lập Hạ, đôi mắt to nhìn Thạch Lập Hạ, nhưng không dám lên tiếng.

Ba đứa trẻ đều rất gầy, đầu to, người nhỏ, trông như những cây giá đỗ, rõ ràng là thiếu dinh dưỡng.

Tùng Tử nhìn Thạch Lập Hạ với vẻ mặt mong chờ, giống như bức ảnh bé gái làng quê, chỉ nhìn thấy một đôi mắt.

Thạch Lập Hạ nhìn kỹ cà chua và dưa chuột, gật đầu: "Rửa rất sạch, sau này việc rửa rau sẽ giao cho con, có thể hoàn thành nhiệm vụ không?"

Tùng Tử rụt rè gật đầu.

Thạch Lập Hạ nhìn cậu bé, vẻ mặt không hài lòng, khiến đứa bé run rẩy rõ rệt.

"Miệng mọc ở trên mặt là để dùng, nói có được hay không?"

"Được."

Thạch Lập Hạ dịu giọng, đưa cho cậu bé ba quả cà chua: "Ba anh em các con mỗi người một quả."

Mắt Tùng Tử sáng bừng lên, nhưng cậu bé vẫn vô thức nhìn về phía Hình Phong.

Lúc này, Hình Phong đang bận rộn thái cá, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của cậu bé.

Thạch Lập Hạ trực tiếp nhét cà chua vào lòng cậu bé: "Nhìn gì vậy, mau cầm đi. Ở nhà chúng ta chỉ cần làm việc chăm chỉ, ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ được thưởng."

Tùng Tử mới nhận cà chua, đưa một quả cho Tiểu Đậu Bao đang nhìn chằm chằm vào quả cà chua đỏ au.

Tiểu Đậu Bao còn nhỏ, mặc dù có chút rụt rè trong môi trường xa lạ, nhưng có các anh ở bên cạnh, rõ ràng cậu bé dễ thích nghi hơn.

Cậu bé vui vẻ cầm lấy quả cà chua, há miệng cắn một miếng rồi nhắm mắt lại, đưa quả cà chua đã cắn dở đến bên miệng Hổ Đầu.

Hổ Đầu quay đầu đi: "Anh không ăn."

Nhưng Tiểu Đậu Bao vẫn cố nhét vào miệng cậu bé.

Tùng Tử cầm một quả cà chua đưa cho Hình Phong, hai mắt đầy mong đợi.

Hình Phong không ngờ cậu bé sẽ quan tâm đến mình, trong lòng cảm thấy rất khó tả: "Chú không ăn, con ăn đi."

Tùng Tử cũng giống như em trai, ngoan cố giơ tay ra không nhúc nhích.

Thạch Lập Hạ trực tiếp đi tới, rút quả cà chua trong tay cậu bé ra. Tùng Tử rõ ràng giật mình, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của Thạch Lập Hạ thì lại nhanh chóng thả lỏng.

Thạch Lập Hạ đưa quả cà chua cho Hổ Đầu đang cố gắng thoát khỏi "tấn công" của em trai, vỗ nhẹ vào trán của từng đứa nhỏ:

"Nhường nhịn cái gì chứ, ở đây còn rất nhiều. Sau này chúng ta còn trồng ở sân trong, cho các con ăn đến phát ngán, xem các con còn nhường nhịn nhau nữa không."

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]