Chương 9: Bái Sư

Dương Nhạc cùng Lý Lệ nhìn nhau liếc mắt một cái, không nghĩ tới cô nhóc này lại nói thẳng như vậy, hơn nữa còn nói thẳng điểm mấu chốt, đông nam tây bắc tuy đại biểu cho bốn cái phương hướng, nhưng này mỗi hướng lại tốt xấu khác nhau.

Ví dụ như, phương bắc có nhiều thịt cùng dược liệu; phương nam lại thiên về phát triển trái cây, lương thực; phía đông là vùng duyên hải lại có nhiều thuỷ sản và hoa quả khô; phía tây phát triển chậm, lại có nhiều núi, trước mắt xem ra là nhiều lâm sản cùng vùng các loại thịt vùng núi, nhưng những loại đó phương bắc cũng có rất nhiều, vị đồng sự phụ trách phía tây thời gian dài không thu thập được đủ đồ vật, bị điều đến vị trí khác, cho nên vị trí này vẫn luôn để trống đến bây giờ, cho đến tận khi Tiểu Ngư tiến vào.

Tuy rằng một khi đã được nhận vào tiền lương hàng tháng cũng sẽ cố định, nhưng nếu nhiều lần không hoàn thành được nhiệm vụ bị điểm danh phê bình, thật sự là quá khó coi.

“Yên tâm đi Tiểu Ngư, ta có kinh nghiệm, đã là vàng thì ở đâu cũng có thể phát sáng, nói thật, ta làm công việc này cũng đã vài thập niên, hàng năm đi về phía bắc, cũng có chút chán, đi ngắm phong cảnh nơi khác cũng không tệ.” Dương Nhạc quyết định phụ trách phía tây, không cần phải nói, để một cô gái nhỏ đi về phía tây, vẫn là quá nguy hiểm.

Dư Tiểu Ngư từ trước đến nay không phải người nhiều lời, cũng không thích lôi kéo, nếu Nhạc thúc đã lựa chọn như vậy, nàng cũng không từ chối nữa, về sau nếu hắn có gặp phải vấn đề gì nàng chắc chắn sẽ giúp đỡ.

Nàng đứng trước mặt Dương Nhạc cẩn thận cúi thấp đầu “Cảm ơn Nhạc thúc, nếu được, ta muốn gọi ngài một tiếng thầy, về sau có gì không hiểu, ta cũng sẽ thỉnh giáo ngài.”

“Được, không thành vấn đề, về sau ngươi cứ gọi ta là thầy đi.” Dương Nhạc vừa lòng cười, nếp nhăn trên khóe mắt như chồng lên nhau, giống như càng thêm thân cận.

Giữa trưa, Dư Tiểu Ngư bởi vì không có phiếu cơm, liền lựa chọn về nhà ăn cơm, thuận tiện thăm Dư Sanh cùng cha.

Trương Hỉ Mai biết được nàng phụ trách phía bắc, trong lòng vô cùng cảm kích Dương Nhạc, “Nếu con đã nhận Dương Nhạc là thầy, về sau nhất định phải chăm chỉ học hỏi, đến lúc lãnh tiền lương tháng thứ nhất, nhớ mua một bình rượu tặng hắn xem như lễ vật.”

Nàng làm ở kho hàng, đương nhiên biết hàng hóa từ phía bắc luôn được nhập kho sớm nhất, người cũng trở về đầu tiên, Dương Nhạc rõ ràng là muốn chiếu cố Tiểu Ngư, nàng không muốn Tiểu Ngư trở thành người vong ơn phụ nghĩa.

“Mẹ, con biết rồi.”

Đạo lý đối nhân xử thế cơ bản, nàng vẫn hiểu được.

Trương Hỉ Mai nhìn nàng ngồi gấp giấy trên bàn, bên cạnh còn có một mẹt hoa mới phơi khô.

“Muốn tặng ai sao?”

Dư Tiểu Ngư động tác thuần thục, thật nhẹ nhàng cẩn thận gói hoa cúc lại, “Dạ, dạo này trời nóng, con thấy sư phụ trên mặt còn nổi mụn, có lẽ là bị nóng trong người, nên định đưa hắn một bao trà hoa cúc uống giải nhiệt.”

Trương Hỉ Mai gật đầu, trà hoa cúc này nàng đã uống rồi, không biết có phải do tác dụng của trà hay không mà gần đây cảm giác như cơ thể nhẹ hơn rất nhiều, cũng ít đổ mồ hôi hơn.

Buổi chiều trước khi đi làm, Dư Tiểu Ngư đưa Dư Sanh đến nhà Lưu nãi nãi, Lưu nãi nãi ngáp một cái, liền đưa Dư Sanh vào nhà.

“Nãi nãi không ngủ trưa sao?”

Lưu nãi nãi xoa xoa đôi mắt, “Có ngủ nhưng không biết có phải gần đây quá nóng hay không mà buổi tối rất khó đi vào giấc ngủ, lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được.”

Đúng là bệnh mất ngủ.

Dư Tiểu Ngư nhìn đáy mắt nàng có chút xanh, xung quanh mắt còn xuất hiện quầng thâm.

“Nãi nãi, thật đúng lúc, ta mấy hôm trước lúc phơi hoa cúc nhân tiện phơi thêm chút hoa oải hương, ta ngửi thì thấy rất thơm, liền mang theo bên mình, lão Trung y xem bệnh cho cha ta còn nói, hoa oải hương có thể hiệu quả an thần rất tốt, có thể giúp dễ dàng tiến vào giấc ngủ, nếu không người treo thử ở đầu giường xem?”

Dư Tiểu Ngư để vào túi xách, từ trong không gian lấy ra một bó hoa oải hương nhỏ.

“Thật sự sao? Để ta thử một chút, Tiểu Ngư, ta thấy không bao lâu nữa ngươi lại trở thành nửa cái đại phu không biết chứng.”

Lưu nãi nãi tiếp nhận hoa oải hương, để sát vào cái mũi ngửi thử, ngay lập tức, liền cảm giác cơ thể được thả lỏng hơn rất nhiều.

“Vậy Lưu nãi nãi ta đi trước đây.”

“Được được được, đi làm đi, Sanh Sanh ta sẽ chăm sóc cẩn thận.”

Dư Tiểu Ngư định vào trong không gian xem thử còn có phương pháp nào trị được chứng mất ngủ hay không, hoa oải hương cũng khá tốt, nhưng nàng sợ hiệu quả cũng không được bao nhiêu.

Lưu nãi nãi giúp nàng nhiều như vậy, nàng thật sự muốn nãi nãi có thể khỏe mạnh, không bệnh tật gì, ít nhất là chuyện trong khả năng nàng chắc chắn sẽ giúp.