Chương 150

Tất cả mọi người đều giật mình, lúc này mới bừng tỉnh, sau đó lại cảm khái nói: "Chàng trai ưu tú như anh ấy, không biết có bao nhiêu phụ nữ thích nữa!”

Mạnh Nghiên Thanh: "Đó là lý do đấy. Một người đàn ông quá nổi bật và quá trêu chọc phụ nữ đương nhiên sẽ đào hoa. Cho dù anh ấy không cố ý đi nữa nhưng anh ấy đi đến chỗ nào thì hoa đào sẽ nở rộ ở chỗ đó. Cả ngày anh ấy đều ở trong vạn bụi hoa, vừa phóng khoáng lại ung dung tự tại mà không biết bản thân đã thu hút bao nhiêu trái tim phụ nữ!”

Hồ Kim Phượng lại nhíu mày: “Người phụ nữ nào xui xẻo làm vợ của anh ta, chắc chắn cả đời không dễ chịu gì!”

Mạnh Nghiên Thanh: ...

Cô thực sự không muốn thừa nhận mình là người vợ xui xẻo này.

May mắn thay, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.

Cô gật đầu, hết sức đồng ý: "Cậu nói đúng, dù sao thì nếu kết hôn với loại đàn ông này sẽ có rất nhiều phiền muộn! Thật ra, ngoài đồng chí Lục ra, còn có những người khác nữa, các cậu hãy quan sát cẩn thận xem, kiểu đàn ông đặc biệt hay trêu chọc phụ nữ, nhất định phải nhớ tránh xa ra!”

Mọi người nghe đến đây đều trầm ngâm, Trần Quế Châu nhíu mày nói: "Có phải là đội trưởng La không, hình như phụ nữ cũng thích anh ấy lắm nhỉ?”

Hồ Kim Phượng cũng gật đầu: "Hình như là vậy, chẳng lẽ anh ấy cũng là người như vậy sao?”

Phùng Tố Nhị do dự một lúc nói: "Không thể nào... Anh ấy khá tốt mà, mọi người cũng không có ý đó với anh ấy”

Sau khi nói xong, mọi người đều ngừng nói chuyện, nhưng rõ ràng ai cũng có những suy nghĩ của riêng mình.

Mạnh Nghiên Thanh cũng không nói tiếp mà để họ từ từ tiêu hóa nó, cô sẽ tiếp tục tìm hiểu thêm.

Lục Đình Cấp cảm thấy rằng thời gian không còn nhiều, cậu dự định sẽ nhanh chóng bắt đầu hành động.

Cậu vào phòng làm việc, tìm thấy cuốn sổ tiết kiệm mà Lục Tự Chương đã đề cập trước đó. Cậu mở cuốn sổ tiết kiệm ra xem, quả nhiên là sổ tiết kiệm để thanh toán phí sử dụng, mỗi mục đều ghi thu nhập, có khi mấy chục tệ, có khi có dùng đến một hai trăm tệ. Sau khi cộng dồn vào thì có hơn 1.300 nhân dân tệ.

Điều này làm cậu thấy hơi ngạc nhiên.

Trước đây cậu chưa bao giờ quan tâm đến tiền cả, chủ yếu là vì cậu cũng không thiếu tiền.

Ngoài tiền sinh hoạt phí hàng tháng do cha cậu đưa ra, ông nội, cô và chú khi nhìn thấy cậu đều cho cậu tiền, đặc biệt là cô của cậu, thường mua cho cậu thứ này thứ kia, nhét tiền vào người nên cậu luôn có đủ tiền để chi tiêu, đến bây giờ cậu cũng không cần quan tâm đến vấn đề tiền bạc lắm.

Nhưng bây giờ, cậu nhận ra rằng tiền rất quan trọng, tiền có thể mua tất cả các loại thức ăn ngon!

Cậu muốn kiếm thêm tiền cho mẹ để mẹ được ăn uống đầy đủ, tốt nhất là không nên ở ký túc xá.

Bạn cùng lớp của cậu sống trong ký túc xá, vài người chen chúc nhau trong cùng 1 chỗ, cực kỳ không thoải mái.

Người mẹ trong ký ức của cậu là người luôn được nuông chiều, có cuộc sống an nhàn, giàu có, nhưng hiện tại mẹ lại ở trong khu tập thể cùng mấy người, cuộc sống nhất định sẽ rất khó khăn.

Nhìn cuốn sổ tiết kiệm có hơn một nghìn của cha, cậu lại nghĩ đến giọng điệu thản nhiên nói “không có nhiều tiền ở trong đó” của anh, càng cảm thấy không công bằng hơn.

Chắc chắn cha được ăn ngon mặc ấm, mà mẹ thì không có tiền để ăn thịt! Cha còn cầm của hồi môn của mẹ không chịu đưa cho cậu!

Lục Đình Cấp cau mày nhìn chằm chằm vào sổ tiết kiệm, cuối cùng đi ra ngoài, cậu lấy ra hai trăm tệ rồi cất đi số còn lại.

Cậu không dám lấy hết, nếu không cha cậu nhất định sẽ hỏi, mặc dù hai trăm tệ không phải là số tiền nhỏ nhưng Lục Đình Cấp cảm thấy đây là số tiền có thể khiến anh nghi ngờ nhưng không đến mức sẽ tra hỏi cậu.

Sau khi đặt cuốn sổ tiết kiệm trở lại, cậu bắt đầu khám phá xung quanh ngôi nhà, tìm kiếm qua từng phòng.