Chương 146

Trên thế giới này căn bản không tồn tại một người giống Mạnh Nghiên Thanh như vậy.

Chỉ là ảo giác không rõ thôi.

Sau khi Lục Tự Chương đến khách sạn thủ đô, chuyện cũ của anh nhanh chóng được lan truyền trong những người phục vụ mới này.

Nhà họ Lục là một gia tộc có truyền thống Nho học, ông bà nội của anh là một trong những đứa trẻ được Từ Hi thái hậu lựa chọn trong những năm cuối của triều đại nhà Thanh để sang Mỹ du học, sau này họ trở thành hai người duy nhất trong nhóm đó có được bằng cấp. Lúc ấy, người lấy được bằng cử nhân cùng với nhà họ Lục chính là Chiêm Thiên Hữu.

Từ đầu thế kỷ này, ông nội của Lục Tự Chương đã trở thành một nhà ngoại giao được chính phủ nhà Thanh cử đi ra nước ngoài, sau đó, ông cũng giữ một vị trí quan trọng trong phủ tổng thống.Về sau, dòng họ Lục đã trải qua những thăng trầm, nhưng lại có những hành động làm vang danh tên tuổi.

Đến thế hệ của cha Lục Tự Chương, những du học sinh được nhận bồi thường chiến tranh vào những năm ba mươi đều là những thanh niên tri thức yêu nước nổi tiếng, sau khi đất nước giải phóng họ càng phát huy được thế mạnh của mình, dốc sức vì đất nước.

Bản thân Lục Tự Chương cũng đi du học về, anh đã nhiều lần đảm nhận những trọng trách quan trọng, có đóng góp to lớn, là trụ cột vững chắc của đất nước.

Quan trọng là lúc đó anh mới ba mươi hai tuổi.

Điều quan trọng là anh rất đẹp.

Tại sao đàn ông được khen là đẹp chứ, bởi vì anh thật sự rất ưa nhìn.

Nhìn là thấy vui tai vui mắt, dung mạo lại như gió xuân, nhìn vào anh, ai ai cũng cảm thấy đây là một quân tử trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, đây cũng là một thân sĩ nho nhã trong truyền thuyết phương Tây, người này chính là tập hợp tất cả những tưởng tượng về một người đàn ông của phụ nữ.

Anh cười lên nhìn rất ôn hòa, dáng vẻ ân cần, săn sóc, dáng người cao thẳng, phong thái xuất chúng, nói chuyện rất tao nhã, đứng đắn.

Đương nhiên, có một điểm trọng yếu nhất, nghe nói vợ anh đã mất, anh cũng chưa từng cưới tiếp.

Điều này đủ để gây ra sự oanh tạc mạnh mẽ như những cơn sóng lớn trong cuộc sống bình thường của những người phục vụ.

Mọi người nhỏ giọng thảo luận nhưng lại rất sôi nổi, cố gắng giả vờ không quan tâm, nhưng khi những người khác đang thảo luận, họ sẽ dỏng tai lên và lắng nghe cẩn thận, cố gắng nắm bắt một số tin tức.

Trong số đó có một người phục vụ tên Tú Hồng, cô ta là người ồn ào nhất, cô ta nói với mọi người trong phòng giặt ủi: “Lúc đó tôi đang đứng cạnh anh ta, và tôi dường như có thể ngửi thấy một mùi hương cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh ta, đặc biệt rất dễ chịu. Tôi đoán đó có phải là mùi nước hoa không?”

Người khác vừa nghe, kinh ngạc nói: "Nước hoa? Đàn ông còn dùng nước hoa?”

Tú Hồng: "Đàn ông dùng nước hoa là chuyện bình thường! Người nước ngoài cũng dùng! Hơn nữa mùi rất nhẹ lại không nồng, cảm giác rất dễ chịu, dù sao nếu cô được ngửi thử thì sẽ biết, mùi rất thơm!”

Cô ta tiếp tục nói: "Còn nữa, ngón tay của anh ta thật đẹp. Tôi chưa từng thấy ngón tay của người đàn ông nào sạch sẽ và gọn gàng như vậy. Móng tay nào cũng được cắt tỉa gọn gàng như vậy, móng tay cũng trong suốt và đầy đặn!”

"Tất nhiên điều quan trọng nhất là quần áo của anh ta. Quần áo của anh ta phải được đặt làm riêng. Phải lựa chọn kỹ càng về đường may, tay nghề và vải dệt!”

Sau khi nghe điều này, mọi người nhớ về vụ tai nạn ngoài ý muốn ngày hôm đó và nhìn về phía Tần Thải Địch.

"Cô thật là trong họa mà được phúc, nghe nói đồng chí Lục đích thân xin tha cho cô đấy!”

Tần Thải Địch vừa nghe được lời này, lập tức đỏ mặt.

Vốn dĩ sai lầm mà cô ta mắc phải xác thật cần phải phê bình kiểm điểm, nhưng vì lúc đó đồng chí Lục đã đặc biệt nói rằng người mới mắc sai lầm là điều khó có thể tránh khỏi.