Chương 7: Bị Chú Ý

Nhưng cô đã nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu họ đã không yêu cô, thì dù cô có hèn mọn lấy lòng thì cũng uổng công. Không yêu chính là không yêu, không có lý do gì cả.

Phương Đường cười tự giễu. Ở trong lòng cha mẹ, chị cả là niềm kiêu ngạo của bọn họ, em trai là báu vật của họ. Thành tích học tập của cô không tốt, trông lại hoang dã, nên là mặt hàng đáng xấu hổ và không đáng tiền.

Cho nên, khi trong nhà máy đưa ra thông báo rằng các gia đình không sinh một con, phải sắp xếp đưa người về nông thôn, thì cha mẹ cô không hề do dự mà đưa cô đi.

Khi Triệu Vỹ Kiệt quấy rầy cô, còn nói những lời xằng bậy huỷ hoại danh tiếng của cô ở bên ngoài, thì cha mẹ cô cũng không lên tiếng bênh vực cô. Ngược lại họ còn mắng cô là đứa không đứng đắn, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chị gái và em trai.

Nhà họ Triệu đồng ý sẽ tiến cử chị cả vào đại học Công Nông Binh, còn chuyển em trai lên làm nhân viên chính thức, cha mẹ đã đồng ý cuộc hôn đó mà không cần suy nghĩ một chút nào. Họ còn bảo cô nên vì đại cục, không nên nhỏ mọn, càng không thể ích kỷ. Thậm chí họ còn nói rằng danh tiếng của cô đã hỏng rồi, ngoại trừ gả cho Triệu Vỹ Kiệt ra, thì làm gì có người đàn ông nào muốn cưới cô chứ?

Cứ như vậy, kiếp trước cô bị chính người thân ruột thịt của mình đẩy vào hố lửa. Khi cô đang đau khổ giãy giụa trong hố lửa, thì Phương Lan đã trở thành sinh viên của Đại học Công Nông Binh vẻ vang, được gả cho con trai của một cán bộ cao cấp, và được mọi người hâm mộ, ghen tỵ.

Phương Hoa cũng trở thành nhân viên chính thức. Bởi vì nó khéo léo và ngọt miệng nên cũng cưới được con gái của một cán bộ, sống cuộc sống rất tốt đẹp.

Mỗi người ở nhà họ Phương đều sống rất tốt, có thân phận, có địa vị và có thể diện ngoại trừ kẻ đáng thương là cô đây. Và càng không ai biết, những ngày tốt đẹp này của nhà họ Phương là do cô đổi lấy. Mọi người chỉ khen Phương Lan thông minh nỗ lực, khen Phương Hoa đẹp trai, thuận lợi mọi bề và khen cha mẹ cô giáo dục con cái tốt.

Chó má!

Phương Đường cắn chặt răng, đôi mắt long lanh hiện lên vẻ căm hận. Đời này, đừng ai hòng có thể dẫm lên cô mà tiến lên.

Cô còn muốn nhìn xem, nếu không có sự hy sinh của cô thì người chị gái và em trai tốt đẹp của cô có thể có một cuộc sống thành công hay không?

Tang Mặc khẽ nhíu mày. Anh biết vừa rồi Phương Đường lén nhìn trộm anh. Cả đoạn đường cô gái này đều lén lén lút lút, chắc chắn không có ý đồ tốt. Anh càng phải để ý hơn một chút. Anh đã phải rất vất vả để đến được đây nên không thể để lộ ra.

Tỉnh Chiết Giang là vùng sông nước phía nam, điều kiện sống ở nông thôn thật sự rất tốt. So với nông trường Tây Bắc nơi anh ở trước đây thì bên này chính là thiên đường. Hơn nữa anh phải chăm sóc một người rất quan trọng ở bên này, anh không có hứng thú với người không liên quan. Anh cũng không muốn gây chuyện, chỉ mong muốn bình an vượt qua cửa ải khó khăn này để mau chóng được trở về thành phố.