Chương 47: Thật Đáng Sợ

Hai người rùng mình khi nghĩ đến thái độ hai mặt của Phương Đường đối với thế giới bên ngoài, điều họ sợ nhất chính là đối phó với kẻ hai mặt như thế này. Đối với các thanh niên trí thức nam bên ngoài thì Phương Đường tỏ ra mềm yếu, nhu nhược đáng thương, thanh niên trí thức nam đều thích cô, nhưng khi ở kí túc xá nữ thì cô lại hung ác như vậy, chỉ sợ nếu các cô nói điều này ra thì người khác sẽ không tin, có phải không?

Thật là đáng sợ!

Cùng lúc đó, gia đình nhà họ Phương ở Thượng Hải vẫn còn thức, cả nhà đang ngồi trong phòng khách bàn bạc những vấn đề quan trọng.

Mẹ Phương lo lắng nói: “Ban ngày chủ nhiệm Hồ có đến phòng y tế tìm tôi nói những lời có chút khó nghe, nói Phương Đường không biết tốt xấu, lấy cục đá đập vào đầu của Triệu Vỹ Kiệt đến mức chảy cả máu, rồi còn cầm dao cứa vào cổ Triệu Vỹ Kiệt nữa, sao lá gan của Phương Đường lại lớn như vậy chứ, lại làm ra những chuyện xằng bậy như vậy nữa!

Chủ nhiệm Hồ là mẹ của Triệu Vỹ Kiệt, là vợ của lãnh đạo cao nhất của nhà máy, và cũng là chủ nhiệm hội phụ nữ, lời nói lúc ban ngày của bà ta rất khó nghe, khiến cho mẹ Phương bị nói đến mức rất tức giận, hận chết đứa con gái thứ hai của mình.

Trước khi về quê, bà ta đã nhiều lần dặn dò Phương Đường và Triệu Vỹ Kiệt phải có mối quan hệ tốt đẹp, lúc đó nha đầu chết tiệt này còn đồng ý răm rắp, vậy mà khi về nông thôn lại để lộ ra bản chất thật, đúng là lãng phí một gói bánh quy và sữa mạch nha mà.

“Mẹ, có thể có hiểu lầm gì thì sao, như vậy đi, con sẽ viết thư cho em gái hỏi một chút, có hiểu lầm gì thì nói rõ ràng, sau đó mẹ sẽ giải thích lại với chủ nhiệm Hồ cũng được mà.” Phương Lan nhỏ giọng nói.

Trông cô ta hơi giống với Phương Đường, nhưng ngũ quan lại không được thanh tú và sáng sủa như Phương Đường, khuôn mặt to hơn một chút, miệng cũng to hơn một chút, mũi hơi tẹt và lông mày thưa thớt, đứng một mình thì là một cô gái xinh đẹp nhưng khi đứng chung một chỗ với Phương Đường thì lại bị lấn át.

Cha Phương gật đầu khen ngợi: “Vẫn là Tiểu Lan suy nghĩ chu đáo, Tiểu Lan, lát nữa khi con viết thư thì khuyên nhủ em gái con, bảo nó đừng có giở tính xấu nữa, phải hiểu rõ đại cục.”

“Con biết rồi, có thể là vì em gái phải xuống nông thôn ở nên trong lòng có chút ấm ức, con sẽ khuyên nhủ em ấy thật tốt.” Phương Lan nói như rất hiểu chuyện, quả là áo bông tri kỷ của bố mẹ.

Mẹ Phương tức giận nói: “Nó thì có cái gì mà ấm ức, nếu nó không về quê thì chẳng lẽ lại để cho con và thằng Hoa đi hay sao? Làm sao các con có thể chịu nổi việc làm ở nông thôn chứ? Dù sao nó cũng đã ở nông thôn mười lăm năm rồi, làm việc ở đó cũng đã thành thói quen rồi, nên chuyện để nó xuống nông thôn sống cũng là điều đương nhiên, xuống nông thôn sống là ấm ức cho nó sao?”

Mẹ Phương có một loại cảm giác rất khó tả đối với cô con gái thứ hai này, khi mang thai song sinh, bà ta đặc biệt vất vả, hai tháng trước khi sinh, bà ta ngủ không ngon giấc, nằm không thoải mái, ngồi càng khó chịu hơn, cũng bị chảy máu nhiều trong khi sinh nên suýt thì chết.