Chương 3: Muốn Ăn Thịt

Phương Đường không thể nhịn được nữa, lên phố mua hai bao thuốc diệt chuột, dành cho mình một bao, cho Triệu Vĩ Kiệt một bao, tới lúc tỉnh lại thì cô đã về năm mình 18 tuổi.

Nếu đã sống lại, cô phải đối xử với bản thân tốt một chút, loại tình thân xa xỉ như vậy, hẳn là vô duyên với cô rồi, cô cũng không cần cưỡng cầu làm gì.

Cô còn muốn tìm một người đàn ông đẹp trai có trách nhiệm, có bản lĩnh để kết hôn, nhưng vậy mới có thể phá hỏng ý đồ của Triệu Vĩ Kiệt, bằng không chỉ dựa vào sức của cô thì chỉ sợ không đối phó được với tên khốn khϊếp này.

Nhưng cô đi chỗ nào để tìm được một người đàn ông tài giỏi như vậy đây?

“Tiếp thu nhu cầu tình cảm của ký chủ, hệ thống 38 hào của người đẹp đáng thương nghịch tập vả mặt nằm thắng khởi động thành công, ký chủ có đồng ý trói định đồng ý không?”

“Ký chủ có đồng ý không?”

“Trong mười giây mà không đồng ý, coi như là ký chủ tự động từ bỏ, lần sống lại này tuyên bố thất bại, mười, chín, tám……”

Âm thanh máy móc không có tình cảm bắt đều đếm ở bên tai của Phương Đường, cô không nghe hiểu những điều khác nhưng câu cuối cùng thì cô nghe hiểu, sống lại thất bại sao?

Có phải là cô lại chết một lần nữa không?

Không, cô muốn sống, cô đồng ý.

“Ký chủ đồng ý trói định, hệ thống 38 hào của người đẹp đáng thương nghịch tập vả mặt nằm thắng trói định thành công, khi tuyên bố nhiệm vụ, nếu ký chủ hoàn thành sẽ có khen thưởng, thất bại đã phải chịu trừng phạt, số lần thất bại vượt qua ba lần thì sống lại thất bại!”

“Ta phải làm nhiệm vụ gì? Khen thưởng có thịt không?” Phương Đường tò mò hỏi.

Cô đã tiếp nhận thứ thần kỳ tự kêu là hệ thống này rồi, cô đã sống lại, nên việc trói định với cái hệ thống này cũng không còn cảm thấy kỳ lạ nữa, nhưng tên gọi của hệ thống này khó đọc quá.

“Nhiệm vụ của cô là công lược đại lão tương lai, là đứa con được trời ưu ái, có mục tiêu cuối cùng là nằm thắng tới đỉnh cao nhân sinh, mong ký chủ đừng trầm mê với du͙© vọиɠ ăn uống!”

Phương Đường không phục, mỗi ngày ở nông thôn đều phải làm việc vô cùng tốn sức, còn thiếu dầu thiếu thịt, kiếp trước cô đói đến mức phun nước trong, sau khi kết hôn với Triệu Vĩ Kiệt, trên bàn cơm cũng không thiếu thịt, nhưng bị tên cầm thú kia tra tấn cho đến một miếng thịt mà cô cũng không nuốt trôi được, nếu tính kỹ ra thì đã bảy tám năm cô không được ăn thịt rồi.

“Không được, nếu không có thịt thì ta không làm, ta muốn ăn thịt!” Phương Đường lấy hết can đảm đưa ra yêu cầu, còn uy hϊếp: “Không có thịt ăn thì sống không bằng chết, ta không cần trọng sinh nữa.”

“Chờ cô công lược đại lão thành công là có thể ăn được thịt rồi.” Hệ thống dỗ dành cô.

“Hiện tại ta muốn ăn luôn.”

“Hiện tại quá sớm.” Hệ thống nói với giọng khó xử.

Thế giới này quá bảo thủ, lần đầu tiên gặp mặt lại muốn ăn thịt luôn, mức khó khăn quá cao, hơn nữa hiện tại ký chủ và đại lão có độ thân mật bằng không, vậy thì ăn thịt thế nào được?

Quá làm khó nó rồi!