Lương Thanh Thanh mơ một giấc mơ dài, đến khi mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đang ngủ trong một căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, sau khi nhìn rõ cách bài trí xung quanh, cô suýt nữa thì ngất đi lần nữa.
Căn phòng hơi tối, chỉ có một cửa sổ nhỏ hé mở ở đầu giường, trên đó còn dán một tấm giấy dán cửa sổ hình chữ hỷ, tổng diện tích không lớn, đồ đạc cũng không có mấy món, nhìn một cái là thấy hết.
Trên đầu là màn chống muỗi đã bị giặt đến ố vàng, đắp trên người là chiếc chăn mỏng màu đỏ thẫm in hoa to, trên tường dán tờ báo cũ đã quăn mép, người cô thì mặc chiếc áo vải thô rách rưới...
Ở kiếp sau, nếu đăng một căn phòng như thế này lên mạng thì chỉ trong vòng vài phút có thể quyên góp được hàng chục vạn tiền từ thiện, nhưng ở thời đại này thì khắp nơi đều có, hầu như nhà nào cũng như vậy.
Trời xanh không cần phải đùa với cô như vậy đi? Mặc dù Lương Thanh Thanh cô lúc nào cũng phải đi đầu xu hướng, nhưng mà không cần kéo cô vô cái trò xuyên sách cực khổ không được đền đáp này chứ!
Đúng vậy, không sai, cô đã xuyên sách, xuyên vào một quyển niên đại văn cẩu huyết, trở thành một nữ pháo hôi cùng tên cùng họ trong sách, không phải nữ chính cũng không phải nữ phụ, chỉ là một bình hoa vừa xuất hiện vài chương đã chết, chuyên dùng để tôn lên sự lương thiện và giỏi giang của nữ chính.
Nguyên chủ trong truyện lười biếng, ích kỷ, không có bản lĩnh gì nhưng lại dựa vào khuôn mặt xinh đẹp để kiêu ngạo, là người nông thôn nhưng lại coi thường người nông thôn, nhất quyết muốn trở thành người thành phố.
Nhưng xuất thân quyết định thân phận, mười mấy năm trước đều đã như vậy, cô ta liền nghĩ đến việc lấy chồng để thay đổi vận mệnh, không muốn chồng xấu, chỉ cần chồng đẹp trai.
Vậy nên thanh niên trí thức đẹp trai nho nhã mới đến thôn không lâu, tức là nam chính trong sách, đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu của cô ta.
Cố tình bám theo anh ta nửa năm trời, dùng đủ mọi thủ đoạn, tối hôm qua còn nhân cơ hội anh trai thứ hai kết hôn mời toàn thôn mà muốn chuốc say nam chính, từ đó gạo nấu thành cơm.
Kết quả không ngờ nam chính vì lo lắng nữ chính đang bị bệnh nên đã rời đi sớm, còn nguyên chủ vì muốn lấy hết can đảm, đã uống mấy ly rượu trắng, cuối cùng say khướt rồi lăn vào đống cỏ với một tên đàn ông, hôm sau bị dân làng bắt tại trận.
Nguyên chủ cũng cứng rắn, thà chết chứ không chịu gả cho tên đàn ông kia, kết quả cuối cùng cả hai cùng bị bắt vào đồn vì tội lưu manh, uất ức chết đi, kết thúc một cuộc đời bi thảm.