Chương 51

Nhưng mà, cô ta còn chưa mở miệng, Chu Trung Phong đã lên tiếng.

“Đồng chí Giang!” Chu Trung Phong đột nhiên ngắt lời đối phương: “Đạo làm người cơ bản không nói xấu người khác.”

“Điều này không phải cô nên biết rõ ràng hơn sao?”

Lời này khiến Giang Mẫn Vân phải ngậm miệng không dám lên tiếng, cô ta biết không nên nói xấu người khác, nhưng mà có những lúc, biết và làm là một chuyện khác nhau.

Chu Trung Phong không nhìn cô ta, kéo Khương Thư Lan chuẩn bị rời đi.

Nào biết rằng, Giang Mẫn Vân vẫn còn chưa chịu buông tay, hô to với Chu Trung Phong: “Đồng chí Khương Thư Lan và đồng chí Trịnh Hướng Đông, từng chui vào chung một giường, không tin thì anh đi điều tra thử xem!”

Điều mà cô ta càng muốn nói ở đây là Khương Thư Lan đã ngủ cùng Trịnh Hướng Đông.

Kỳ thật, chuyện này cũng chỉ do cô ta suy đoán mà thôi.

Lúc Trịnh Hướng Đông nhắc tới Khương Thư Lan như kiểu vợ tôi ngàn tốt vạn tốt, rất khó để người ta không tưởng tượng rằng giữa bọn họ chẳng có chuyện gì.

Huống chi, đời trước Trịnh Hướng Đông thủ tiết nửa đời vì Khương Thư Lan, cô ta cũng không tin.



Nếu không phải “ăn” được một lần nên tận sâu trong xương tủy biết vị nên càng muốn ăn thêm nữa, bằng không thì làm sao đối phương lại thâm tình như vậy được?

Lời này làm cho bầu không khí trong tức khắc yên tĩnh trở lại.

Sắc mặt của Chu Trung Phong thâm trầm, mang theo khí thế khϊếp sợ không nói nên lời, nhìn về phía Giang Mẫn Vân.

Vẻ mặt của Giang Mẫn Vân tái mét lại, muốn tranh cãi một câu rằng cô ta không có nói sai, nhưng mà có làm cách nào cũng không nói nên lời.

Mà Khương Thư Lan vốn đang đi theo Chu Trung Phong rời đi, cô tức khắc dừng bước lại.

Quay đầu đi đến trước mặt Giang Mẫn Vân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, giơ tay lên tát một cái lên mặt Giang Mẫn Vân.

“Sinh viên Giang, bắt trộm phải có tang chứng, bắt kẻ gian da^ʍ phải có cả cặp cả đôi, cô có chứng cứ không, nếu không tôi nhất định kiện cô tội phỉ báng!”

“Bốp!!!”

Cái tát này đánh ra mà không có dấu hiệu báo trước.

Giang Mẫn Vân không kịp hoàn hồn, trên mặt đau rát, chứng minh cô ta thật sự bị đánh, cô ta tức muốn hộc máu, nói: “Khương Thư Lan, cô dám đánh tôi ư?”

Khương Thư Lan không thể nhịn được nữa, khuôn mặt trắng bóc óng ánh của cô lộ ra vài phần lạnh lẽo: “Tự cô tìm đến đây để bị đánh đấy chứ!”



Khương Thư Lan tức giận nói tiếp: “Chuyện cô tính kế đối tượng xem mắt của tôi, chúng ta đã huề nhau, tôi cho rằng chuyện này sẽ dừng ở đây. Nhưng mà, cô hết lần này đến lần khác khıêυ khí©h tôi, có phải tại tính tình tôi quá mềm mỏng, thế nên mới khiến cô cảm thấy tôi dễ bị ức hϊếp hay không?”

Thanh âm mềm mại của cô hơi nâng cao, lộ ra một chút lạnh lùng: “Hiện tại tôi muốn nói với cô, Giang Mẫn Vân, cô thấy Khương Thư Lan tôi dễ bị ức hϊếp đến vậy sao?”

Khương Thư Lan giơ cánh tay mảnh khảnh trắng nõn nà lên, cứ như vậy dựng thẳng giữa không trung.

Bởi vì tức giận, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, khi giơ cánh tay kéo áo bông lên, lộ ra một khúc eo vừa nhỏ vừa trắng, như ẩn như hiện, xinh đẹp lại quyến rũ.

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều nhìn qua.

Bao gồm cả Chu Trung Phong, trong mắt anh lóe lên một vệt ánh sáng kỳ dị, nhìn cô như vậy mà lại có hơi độc ác nhỉ?

[Mở màn dữ dội]

[Cô ấy đến rồi, cô ấy đến rồi!]

[Quả nhiên là người đẹp có khác mà! Khẳng định Thư Thư đã biết đại lão Chu thích khúc eo nhỏ kia, hơn nữa phải là phụ nữ thời đại thì mới có được bề ngoài điềm đạm nho nhã, thỉnh thoảng tính tình có chút cay độc biết phản kháng, một loạt động tác này của cô hoàn toàn đánh trúng vào mỗi một điểm ưa thích của đại lão Chu, cho nên... đây là lúc cô ấy phải vả mặt người phụ nữ xấu xa kia sao? Phải không? Phải không?]

[Tổng kết đại biểu khóa: Thư Thư lại đang có ý muốn quyến rũ đại lão Chu!]