Chương 50

Chu Trung Phong cúi đầu nhìn cô, giọng nói rõ ràng rành mạch: “Khương Thư Lan!”

“Chu Trung Phong!”

Rõ ràng chẳng qua chỉ là gọi tên bình thường, thốt ra từ trong miệng đối phương, nhưng lại sinh ra cảm giác mạnh mẽ không giống bình thường.

Hai bên nhìn nhau, lại nhanh chóng di chuyển ánh mắt.

Đón nắng ấm vào những ngày mùa đông, hai người chậm rãi tản bộ về phía sau đại đội bộ.

Chu Trung Phong chân dài bước nhanh, nhận thấy được Khương Thư Lan có vẻ không theo kịp, anh dần dần bước chậm lại.

Nhịn không được mà nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, làn da cô như bạch ngọc, trong suốt tinh khiết, ánh mắt và lông mày như tranh vẽ, xinh xắn tươi đẹp, chỉ liếc mắt một cái thôi đã khiến người ta luyến tiếc không rời mắt được.

Khương Thư Lan cũng chú ý tới cái nhìn chăm chú của đối phương, cô nhịn không được mà đỏ mặt.

Chu Trung Phong cũng ý thức được hành vi của mình có hơi đường đột, anh vội xấu hổ mà quay đầu.

Cho đến khi bị một giọng nói đột ngột xuất hiện cắt ngang.

“Đồng chí Chu, anh ở đây hả?”



Không biết từ khi nào, Giang Mẫn Vân chạy chậm đuổi theo thở hồng hộc nói.

Chỉ là, cô ta mới vừa dừng bước thì nhìn thấy Khương Thư Lan ở bên cạnh Chu Trung Phong, dáng vẻ tình chàng ý thϊếp của hai người, cô ta lại hiểu ra nguyên do của chuyện này là vì sao rồi.

Vẻ mặt của Giang Mẫn Vân tức khắc sa sầm lại.

Rốt cuộc thì cô ta cũng đã đến chậm!

Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đồng thời dừng bước, nhìn qua, nét tươi cười trên mặt phai nhạt dần đi: “Đồng chí Giang.”

Giang Mẫn Vân dừng bước, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên gặp Chu Trung Phong, cô ta vẫn bị khinh ngạc trước vẻ bề ngoài đẹp trai của đối phương, thật sự quá là khôi ngô tuấn tú rồi.

Nghĩ đến anh vốn là đối tượng xem mắt của mình, trong lòng vô duyên vô cớ có chút không thoải mái.

Nhưng mà sự không thoải mái này chỉ chợt lóe qua mà thôi, cô ta có chuyện chính đáng mà đến.

Nghĩ đến đây, Giang Mẫn Vân rất nghiêm túc nói: “Đồng chí Chu, tôi tìm anh có một số việc, muốn nói chuyện riêng với anh.”

Thốt ra lời này, Chu Trung Phong ngẩn ra một chút, anh vô thức mà nhìn về phía Khương Thư Lan, nhìn thấy trên mặt cô có hơi lo lắng, tức khắc không hề nghĩ ngợi mà từ chối: “Chẳng có gì để tôi nói chuyện với cô hết.”



Giọng nói lành lạnh, thậm chí còn mang theo vài phần xa cách.

Kế tiếp, anh liền muốn rời đi cùng Khương Thư Lan.

Giang Mẫn Vân cắn môi, đuổi theo ngăn cản hai người: “Tôi không nói thì anh đừng có mà hối hận đấy.”

Chu Trung Phong không để ý đến cô ta.

Giang Mẫn Vân tự chuốc lấy xấu hổ, cô ta nói với Khương Thư Lan: “Khương Thư Lan, có phải cô sợ tôi nói ra, thế cho nên mới rót mật vào tai đồng chí Chu đúng không?” Bởi vậy nên lúc này đối phương mới từ chối cô ta?

Khương Thư Lan vân vê đầu ngón tay, hiện tại cô rất muốn lôi Chu Trung Phong đi, nhưng mà không thể, nếu mà giờ lôi anh đi thì chứng minh rằng cô đang chột dạ.

Khương Thư Lan nghiêm túc hẳn, nhàn nhạt nói: “Tôi đây là cây ngay không sợ chết đứng.”

Vừa thấy Khương Thư Lan không sợ hãi chút nào, Giang Mẫn Vân dậm chân: “Đồng chí Chu, có phải anh đã xem mắt thành công với đồng chí Khương Thư Lan hay không?”

Chu Trung Phong vốn không muốn để ý đến cô ta, nhưng mà vấn đề này làm anh sung sướиɠ một cách khó hiểu, cho nên mới trả lời: “Phải đấy!”

Đã biết sẽ là đáp án này, trong lòng Giang Mẫn Vân vẫn trầm xuống: “Vậy anh có biết đồng chí Khương Thư Lan đã từng xem mắt rất nhiều lần hay không? Cô ấy còn có người yêu, người yêu của cô ấy chính là Trịnh Hướng Đông!”

Khương Thư Lan muốn phản bác, Trịnh Hướng Đông căn bản không phải người yêu của cô.