Chương 12: Lên đường

Nhưng lượng lương thực không nhiều, chị Béo lại nói:

“Em chắc cũng là từ ở nông thôn đến, em gái nhỏ tuổi không lớn, chị cũng hơi khó xử. Hiện tại dám làm mưu sinh vậy cũng tốt. Lương thực nhiều là chuyện tốt, hiện tại trên thị trường giá gạo là tám đồng một cân, gạo trắng sáu đồng, chỉ là số lượng này cũng không ít, em xem giảm giá chút……”

Sở Sở xem Chị Béo nói đến chừng này liền biết đây là ép giá, nhưng dù sao lương thực này không gian kho hàng đều xếp thành hàng dài, dẫn tới hiện tại cô cũng không dám thu vào thêm, thôi thì tiện nghi cho người ta, còn có thể dọn sạch đồ tồn kho. Một cân đều muốn thiếu một đồng.

Cùng Chị Béo ước lượng đem lương thực đặt ở một chỗ, sau một lúc cô đi tìm người đến kéo.

Sau khi giao dịch kết thúc, Sở Sở cầm tiền vừa mới kiếm được, mấy ngàn đồng tiền mua vé xe lửa chuẩn bị rời khỏi thành phố này, rốt cuộc cũng cách quê quán quá gần, bị người khác phát hiện thì không tốt, mặc dù Sở Sở không sợ phiền toái, nhưng cô không muốn tự tìm phiền toái cho mình!

Sau khi lên xe lửa, cô rất nhanh tìm được chỗ ngồi của mình, không nghĩ tới trên chỗ ngồi đã có người, Sở Sở còn tưởng rằng cô tìm sai chỗ rồi, lại lấy vé xe ra đối chiếu một chút, không sai mà, đây chính là chỗ ngồi của cô!

Có lẽ là người mua vé đứng, thấy chỗ ngồi này không có ai nên ngồi tạm một chút, Sở Sở nghĩ như vậy, hướng chị gái ngồi trên ghế nói.

“ Đồng chí này, xin chào, hiện tại chỗ cô đang ngồi này là vị trí của tôi, xin hỏi có thể nhường chỗ cho tôi không?”

Sở Sở cảm giác cô đang nói chuyện rất khách khí rồi, nhưng không nghĩ tới người ngồi trên chỗ cô thanh âm sắc nhọn vọng lại: “Cô nói đây là chỗ của cô thì là của cô chắc, tôi còn chưa nói đây là chỗ của tôi đâu, rõ ràng là tôi ngồi trước rồi, như thế nào, còn muốn cướp à?”

Sở Sở không nghĩ tới người này sẽ nói như vậy, đúng là *nhân mô cẩu dạng, cô như thế nào lại gặp phải người không nói lý như vậy: “Đồng chí này, chỗ ngồi ở đây đều được viết phía cuối vé xe, cuối vé xe của tôi rõ ràng chính là số 6 hàng thứ 24, cô đã nói như vậy, tôi đây cần phải kêu quản lý viên trên xe, tôi muốn hỏi một chút sao lại thế này, tại sao có một chỗ ngồi lại bán hai phiếu.”

*nhân mô cẩu dạng: bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/tính cách/phẩm chất đều thấp kém.

Vừa lúc bên cạnh một bác gái cũng thấy được, thấy vậy liền nói: “Nữ đồng chí này, nếu không cô lấy vé xe của cô ra đi, nhìn xem rốt cuộc là ai nói sự thật, cô gái nhỏ có tấm vé ở đây rồi, nếu không phải chỗ của cô thì mau đứng lên đi.”

Lúc này, cô ta mặt mày âm trầm nói với bác gái: “Đúng là xen vào việc người khác.” sau đó “phi.” một tiếng rồi xách theo bao rời đi.

Lúc này, ai cũng đều không thể không biết nữ đồng chí nhìn người ta còn ít tuổi, muốn chiếm lấy chỗ ngồi của người ta!

Ui, đúng thật là thói đời ngày sau. Một người vĩ đại đã từng cảm khái nói!

“Bà ơi, cảm ơn bà vừa nãy đã thay cháu nói chuyện.” Sở Sở ngồi ở vị trí đối diện với bác gái vừa mới giúp mình rồi nói.

Bà Lâm thấy cô gái nhỏ hiểu chuyện, lễ phép như vậy, đúng là trực giác của bà không giúp sai người: “Ha ha, không cần cảm ơn, đây vốn dĩ chính là chỗ ngồi của cháu, bà cũng chỉ có nói hai câu thôi có làm được gì đâu.”

Nói chuyện một hồi cùng bà Lâm mới biết được, bà Lâm ở thành phố H, vừa đúng là nơi Sở Sở định đến, lần này bà Lâm đến nhà họ Lâm đi xem cháu ngoại của con gái, con gái bà Lâm gả đến nơi khác, hai vợ chồng già có cháu ngoại, hai vợ chồng con gái đều đi làm, cũng không có thời gian chăm con, bà đành phải tự mình trông. Biết được Sở Sở cũng đi đến thành phố H, hai vợ chồng già liền vui vẻ, còn mời Sở Sở đi về nhà làm khách. Có đúng con gái duy nhất gả xa, con trai cũng đi làm, cả ngày cũng không ở nhà, con trai còn không có con cái, hai vợ chồng già cả ngày nhàn rỗi, cũng không có việc gì làm, càng nhàn càng tịch mịch, người già thì như càng già hơn.