Chương 44

Ít nhất phải tránh xa Tiêu Vệ Hoa, cũng không thể cùng tên này thông đồng làm bậy.

Nhất định phải nhớ kỹ, không thể để qua năm ba tuổi quên đi được. Mật Nha nghĩ như vậy, không khỏi siết chặt nắm đấm.

"Nhìn xem, nhìn quả đấm nhỏ này, còn bắt lấy ống tay áo của tôi không thả ra!”

"Con bé nhỏ như vậy mà đã biết níu tay áo người ta rồi!"

"Nhìn quả đấm nhỏ này đi, thật làm cho người ta yêu thích!"

Ngay đến việc Mật Nha nắm tay lại cũng làm một đám người thích thú.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ban đêm lúc ăn cơm, bà nội Cố có chút đắc ý liền đem chuyện lúc sáng ra kể cho mấy con trai và nàng dâu của bà nghe, cuối cùng còn xùy cười một tiếng: "Cái cô Lưu Mỹ Quyên, từ lúc mới đến mỗi ngày đều nghe được Quốc Đống chửi mấy đứa trẻ, có khi nào là do cô ta cố ý làm vậy không, chứ bình thường anh ta cũng không có nóng tính như vậy, làm sao mà mẹ kế mới cưới về đã làm ầm ĩ như vậy rồi chứ?" Thục Lan là học trò của bà Cố, mà tính bà rất hay bảo vệ học trò không nhìn nổi việc mẹ kế ăn hϊếp học sinh của bà.

"Chắc là xúi giục thật ấy ạ!" Trần Tú Vân cũng nhìn không được, dù sao Vệ Đông cùng Thục Lan hai đứa bé kia thật sự là làm cho người ta đau lòng, còn nhỏ lại hiểu chuyện như vậy. Thục Lan mới tám tuổi, tan học lập tức về nhà nấu cơm giặt tã, Vệ Đông mới năm tuổi, cũng không cùng chơi với mấy đứa nhỏ bằng tuổi, ngược lại là theo chân mấy đứa lớn tuổi hơn một chút lên núi kiếm củi, nếu không thì cũng đi nhặt ve chai, hai đứa bé không có mẹ ruột sống không hề dễ dàng.

"Hai đứa bé kia cũng rất là quật cường, mỗi ngày dù cho bị đánh chửi đến thế nào cũng không thấy khóc một tiếng." Phùng Cúc Hoa thở dài, cô là người dễ mềm lòng, nghe sát vách suốt ngày ồn ào như vậy cũng khó chịu.

"Cho nên mới nói, trẻ nhỏ không thể không có mẹ được!” Nàng dâu Tô Xảo Hồng lại có suy nghĩ khác mọi người cất giọng nói.

Cô vừa nói chuyện, mọi người đều lập tức im lặng.

Mấy ngày trước bà Tô tới làm ầm ĩ một trận cô ta cũng cảm thấy xấu hổ . Về sau là tối ngày ở luôn trong phòng, cô ta không dám lên nhà chính sợ làm mẹ chồng khó chịu.

Kỳ thật tất cả mọi người ở đây thích sống yên ổn, chỉ cần đừng kiếm chuyện gây ồn ào thì cũng không có ai nghĩ nhiều. Như thế nào đi nữa cũng có hai đứa con của cô? Vì con nhỏ thì cũng xem như chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.

Người một nhà đang nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài có người hô: "Mẹ Kiến Quân, bà có nhà không?"

Trần Tú Vân vừa lúc ngồi gần cổng ăn cơm, lập tức bưng bát cơm ra ngoài nhìn, nhìn thấy bà Tiêu đang đứng ở cửa nhìn vào bên trong.

"Thím, có chuyện gì vậy ạ? Thím mau vào trong ngồi đi, thím đã ăn cơm chưa vào đây cùng ăn với nhà cháu một chút đi ạ!” Trần Tú Vân vội vàng nhiệt tình chào hỏi.

Bà Tiêu lại cực kỳ buồn rầu nói: "Tú Vân à, nhà bà thằng nhóc mới sinh không biết tại sao lại bị sốt cao, đang muốn đưa thằng bé vào trong bệnh viện trên huyện khám, mà trong nhà lại không có tiền, hỏi Quốc Đống thì trong tay nó cũng không có tiền.”

Trần Tú Vân nghe nói như vậy, lập tức hiểu ra là tới mượn tiền. Đều là hàng xóm, lại còn bị sốt cao dù sao cũng ảnh hưởng tới sức khỏe của trẻ nhỏ, dù cho có không thích Lưu Mỹ Quyên đến mức nào, cô cũng không thể mặc kệ được rồi.

"Còn có ông Tôn ở trấn trên, ông ta tính tình thế nào, cháu cũng hiểu rồi đó, cháu hỏi mẹ Kiến Quân xem giúp thím hỏi thăm ông Tôn được không dù sao cũng là có quen biết, với lại bà cũng thấy ông ta chịu nghe lời của mẹ Kiến Quân.”

Ông Tôn là bác sĩ ở trấn trên, đầu năm nay mọi người đi khám bệnh đều phải thông qua ông ấy, ông ấy mà không cho thì có tiền cũng không vào huyện khám bệnh được đâu.

Mà ông Tôn hồi xưa là học sinh của bà Cố.