Chương 41: "Đừng Bảo Thanh Niên Trí Thức Tiểu Tần Sẽ Là Đối Tượng Của Anh Ba Đó Chứ?" 2

Ngoại trừ người trong nhà của xã viên bản địa, các thanh niên trí thức và người trong đội khác rất ít xã giao với nhau, cũng chỉ có một ít thanh niên trẻ tuổi có lòng tò mò khá cao, trộm nhìn vài lần.

Chu Thụy Lan nói: "Con cũng chưa nhìn thấy, là bọn Nhị Đản kể, nói rằng có một người thanh niên trí thức tên Tiểu Tần rất xinh đẹp, còn đẹp hơn Liêu Vũ Khiết nữa."

Triệu Xuân Miêu lấy một cái bánh bột mì đưa cho Chu Thụy Lan: "Ăn nhanh đi, hôm nay Tiểu Liêu đi lên trên huyện, nên mẹ đặc biệt làm bánh bột mì da mỏng."

Chu Trường An nghe thấy vậy, ngẩng đầu tỏ vẻ không vui, nói: "Mẹ thật thiên vị, nếu để cho người ta biết sẽ nói chúng ta cố ý đối xử không tốt đối với thanh niên trí thức."

Triệu Xuân Miêu trừng mắt, "Người khác không biết con còn không biết hay sao? Tiểu Liêu đã ở nhà của chúng ta một năm nay, ngay từ đầu mẹ đối xử với cô ta ra sao? Chúng ta ăn cái gì thì cô ta cũng ăn cái đó, có thứ gì tốt mẹ còn nhường cho cô ta trước, nghĩ cô ta là khách, lại là một mình xa xứ không dễ dàng, Lan Hoa cũng phải đứng sau đi!"

Triệu Xuân Miêu tức giận cắn bánh bột mì một miếng, tiếp tục nói:

"Nhưng cô ta thì sao, khi bắt đầu làm việc thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, ngày nào cũng ngủ đến mặt trời lên cao mới chịu thức dậy! Cô ta làm ra một ít lương thực như vậy còn chưa đủ cho chính mình ăn! Những việc này đó còn chưa tính, cô ta còn không muốn ở chung phòng với Lan Hoa mà muốn vào ở phòng của đứa con thứ ba nhà chúng ta!"

"Người gì mà hết ăn lại nằm còn không biết điều, khó trách bị nhà của Tề Lão Lục đuổi ra."

Chu Thụy Lan nói bổ sung: "Đúng là cô ta lười đến kỳ cục, việc của bản thân mình cũng không chịu làm, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng đều do mẹ giặt giúp cô ta!"

Chu Trường An quát: "Một đứa con gái, nói chuyện lịch sự một chút."

Chu Thụy Lan khó hiểu nhỏ giọng than thở: "Thật sự là qυầи ɭóŧ, làm sao có thể lịch sự..."

Chu Trường An thở dài nói: "Bỏ đi bỏ đi, dù sao nhà hầm dành cho thanh niên trí thức đã đào xong, cô ta sẽ dọn đi thôi."

Triệu Xuân Miêu hừ lạnh một tiếng, nói: "Còn chưa nói với ông đúng không, Tiểu Liêu người ta đã lộ ra với tôi rằng cô ta muốn tiếp tục ở nhà của chúng ta, không muốn dọn tới nơi tập trung của thanh niên trí thức."



Mặt của Chu Trường An nhăn lại: "Cũng không thể theo ý của cô ta được."

Chu Thụy Lan vui vẻ, nói: "Để cho con đuổi cô ta nàng đi cho…Con không muốn ở chung với cô ta từ lâu rồi!"

Chu Thụy Lan cũng đã suy nghĩ thật kỹ, hôm nay phải đi bắt một con rắn đặt ở dưới tấm chiếu, nhất định có thể dọa Liêu Vũ Khiết sợ đến mức đái trong quần! Xem cô ta còn có thể không chạy hay sao?

Nhưng Chu Trường An không đồng ý, còn cảnh cáo cô ấy không được làm bậy.

"Bố sẽ nói chuyện với Tiểu Liêu."

Nhà họ Chu chỉ có ba người ăn cơm, bỏ qua đề tài về Liêu Vũ Khiết nên trở nên yên tĩnh trong một đoạn thời gian ngắn.

Sau đó, Triệu Xuân Miêu lại nhắc tới diện tín mà Chu Duy Quang gửi về, hỏi chu Trường An: "Ông vẫn còn chưa nói với tôi, ý của đứa con thứ ba nhà mình nói trong điện tín là có ý gì khác không?"

"Không có gì..." Chu Trường An dừng một hồi, lại nói: "Tôi chỉ là đang suy nghĩ xem, chỉ là nhờ chúng ta lo lắng một người mà thôi, vì sao phải phát điện tín gấp gáp như vậy?"

Bình thường nếu có việc gì cũng đều là viết thư về, khi nào có chuyện sốt ruột mới phát điện tín.

Triệu Xuân Miêu nghĩ nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra lý do, nói: "Có lẽ là con thứ ba muốn phát điện tín thôi, không vì lý do nào cả. Ông đúng là suy nghĩ nhiều, chuyện đơn giản cũng phải nghĩ cho phức tạp như vậy."

Chu Trường An không để ý đến bà ấy, tiếp tục suy nghĩ: "Sao thằng bé lại có thể quen biết thanh niên trí thức Tiểu Tần? Hai người họ có quan hệ gì?"

Triệu Xuân Miêu "chậc" một tiếng: "Đang ăn cơm đấy, nghĩ nhiều như vậy coi chừng đau bụng! Còn có thể quen biết như thế nào nữa. Thằng bé vẫn còn trong bộ đội chưa ra ngoài, nhất định là thông qua đồng đội hoặc người nào khác mà thôi."

Chu Thụy Lan bỗng hỏi: "Đừng bảo thanh niên trí thức Tiểu Tần sẽ là đối tượng của anh ba đó chứ?"