Chương 8

Hai mẹ con trở về nhà đã thấy cả nhà đều chờ ở trước bàn cơm mắt trông mong chờ hai người trở về. Tưởng Đái Muội thấy người đã trở lại, trước mắt sáng ngời, vội vàng khó nén nói: “Sao bây giờ mới trở về, bụng bọn con đều đói bẹp rồi.”

Tưởng Tiểu Bảo cùng hai đứa nhỏ đều gật đầu, Tưởng Nghênh Nam cực kỳ lo lắng cho cái cổ nhỏ của bọn chúng.

Hà Thúy Chi tức giận nói: “Mẹ còn không biết con muốn làm gì à? Nhìn chút tiền đồ này của con, còn không bằng em gái con đấy.”

Tưởng Đái Muội lập tức ủ rũ. Từ khi anh trai trở nên tốt hơn, cậu ta đã trở thành người không có tương lại nhất trong nhà. Hà Thúy Chi xoay người đóng cửa lớn lại, sau đó cười nói: “Còn ngồi làm gì? Không phải muốn ăn cơm sao?”

“Con đi lấy bát!” Tưởng Tiểu Bảo nhảy lên đầu tiên, đã vội vã không chờ nổi phóng vào phòng bếp.

Tưởng Đái Muội đi theo vào lấy canh, một nồi canh gà đặt lên bàn, Tưởng Nghênh Nam đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.

Lúc này nông thôn ít được ăn thịt nên phương thức nấu ăn cũng chú trọng không lãng phí chút nào. Hầm canh gà không giống với hiện đại là bỏ thẳng lên bếp đun, bởi vì họ cảm thấy hơi nước sôi trào lên sẽ mang dinh dưỡng của canh gà đi. Cho nên đều dùng than lửa đốt bếp lò, dùng một cái nồi lớn đún nước rồi cho gà vào nồi đất thả vào trong nồi nước lớn chậm rãi hầm nấu. Mặc kệ bên ngoài sôi trào thế nào thì canh gà bên trong nồi đất cũng không bị trào ra.

Bởi vậy tốc độ hầm canh chậm, cho nên đều bắt đầu hầm từ buổi tối ngày hôm trước, mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau mới xong. Lúc này mở cái nắp nồi đất lên, một nồi canh gà phủ một lớp mỡ gà màu vàng bốc khói bay lên, thực ra thịt gà rừng cũng hầm rất đơn giản, cho dù chỉ thả muối cũng tươi ngon ghê gớm.

Ánh mắt mọi người nhìn canh gà đều cực kỳ nóng bỏng, bởi vì Hà Thúy Chi không nói gì, cho nên cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Tưởng Nghênh Nam thấy đôi mắt của hai đứa nhỏ Tưởng Thủ Nghiệp cùng Tưởng Tiểu Hoa chỉ hận không bỏ vào nồi canh. Cô cầm lấy cái thìa múc một bát canh đưa tới trước mặt Tưởng Lai Hỉ nói: “Ăn canh đi, lạnh sẽ không ngon.”

Tưởng Lai Hỉ nhìn bát canh gà thơm ngon trước mắt bỗng nhiên cảm khái nói: “Nếu như vào lúc mưa dầm trời bắt được gà rừng thì tốt quá, hiện tại ăn thật sự lãng phí.”

Khi còn nhỏ Tưởng Nghênh Nam nghe bà nội nói, trước kia quanh năm suốt tháng cũng chưa có thứ gì ngon để ăn. Nhưng dân quê quanh năm suốt tháng làm việc mà không chịu bồi bổ thì thân thể sẽ không chịu được. Vì thế mỗi năm ngày mùa kết thúc, lúc mưa dầm tới, khi đó trời thường xuyên mưa, người trong thôn cũng không ra khỏi cửa chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi, lúc này sẽ hầm canh gà uống, uống canh gà ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt, chăm sóc thân thể.

Bọn họ cảm thấy vào lúc ngày mùa như thế này mà ăn canh gà, dinh dưỡng sẽ theo mồ hôi chảy đi, ăn vào cũng lãng phí.

Tưởng Nghênh Nam cũng không nói tiếp, tiếp theo múc một bát canh cho Hà Thúy Chi, còn gắp một cái đùi gà vào trong bát. Hà Thúy Chi hưởng thụ con trai phục vụ, không thích Tưởng Lai Hỉ lúc này còn nói mấy câu mất hứng, bà ấy trợn trắng mắt nói: “Gà hầm cũng đã hầm rồi, ông còn nói mấy lời này làm gì? Lúc trời mưa dầm sẽ gϊếŧ cho ông một con gà mái không phải tốt sao. Thật là, con trai lớn hiếu kính canh cho ông đầu tiên, ông còn dong dài lằng nhằng không dứt...”

Hà Thúy Chi mắng Tưởng Lai Hỉ quả thực chính là thao thao bất tuyệt, mãi cho đến khi Tưởng Nghênh Nam múc xong canh cho ba đứa nhỏ và múc cả cho mình rồi, Tưởng Lai Hỉ mới nói: “Ai nha, tốt tốt, liền chỉ bà nói nhiều.”

Hà Thúy Chi còn chưa nói xong đã bị Tưởng Lai Hỉ chặn lại, trong lòng chính khó chịu, vừa quay đầu đã thấy Tưởng Đái Muội múc thêm một bát canh, còn gắp đùi gà vào trong bát. Bà ấy bèn trừng mắt: “Làm thì ít hơn người khác mà ăn lại nhiều hơn. Anh của con còn chưa ăn thịt mà con đã gắp đùi gà trước, không ai biết ăn uống hơn con.”

Cái tay Tưởng Đái Muội gắp đùi gà tức khắc ngừng ở giữa không trung, Hà Thúy Chi cầm đũa gắp một cái đã đoạt lại đùi gà. Tưởng Nghênh Nam chỉ cảm thấy hoa mắt, đùi gà đã bay vào bát của mình, Hà Thúy Chi ôn nhu nói với Tưởng Nghênh Nam: “Ăn nhiều một chút, con nhìn xem hai ngày này đã gầy bao nhiêu.”

Nếu Tưởng Đái Muội sống ở xã hội hiện đại thì giờ phút này nhất định có thể cảm nhận được đến cùng cái gì gọi là bi thương nghịch lưu thành hà. Cậu ta nhìn đôi đũa trống không, cực kỳ ủy khuất nói: “Con cũng muốn ăn thịt.”

Hà Thúy Chi nhìn vào trong nồi đất, gắp từ bên trong ra một đũa nấm, thả vào trong bát của Tưởng Đái Muội, nói: “Này, ăn đi, ăn nấm bổ.”

Tưởng Nghênh Nam trước kia ghét nhất là người lớn trong nhà bất công, nhưng hiện tại đối tượng được bất công là mình, cô bỗng nhiên cảm giác có chút vui vẻ. Nhịn xuống xúc động cười trộm, cô cầm thịt gà trong bát chia thành hai phần, lần lượt bỏ vào trong bát hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ vui vẻ cười mị mắt, Tưởng Nghênh Nam nhìn bọn nhóc ăn vui vẻ chính mình cũng vui vẻ.

Hà Thúy Chi không tán đồng nói: “Nhỏ đứa ăn ít canh là đủ rồi.”

Tưởng Nghênh Nam cũng không phản bác, i cười với Hà Thúy Chi. Thấy con trai cười như vậy, Hà Thúy Chi cũng không dễ phản ứng lại nữa. Bà ấy tức giận nói: “Chỉ có con là thương mấy đứa nhỏ.”

Nói rồi vẫn đau lòng con trai, gắp đùi gà trong bát của mình vào trong bát Tưởng Nghênh Nam: “Mẹ làm việc quen rồi, không cảm thấy mệt, con ăn đi.”

Tưởng Nghênh Nam nói: “Mẹ còn nói con à, rõ ràng chính mẹ là người thương đứa nhỏ nhất.”

Hà Thúy Chi buồn cười nói: “Lớn như vậy còn nói mình là đứa nhỏ, thật không xấu hổ.”

Tưởng Tiểu Bảo nâng bát canh, thấy trong bát của cháu trai cũng có thịt, cô bé lớn tiếng nói: “Con cũng muốn ăn thịt, con cũng làm việc, mỗi ngày con đều đi nhổ cỏ heo đấy.”

Hà Thúy Chi cũng rất thương đứa con gái mong mỏi nhiều năm mới có được này nên bà ấy đã gáp cánh gà cho Tưởng Tiểu Bảo. Cái cánh gà còn lại được Tưởng Lai Hỉ gắp cho Hà Thúy Chi, Tưởng Lai Hỉ ăn thịt ức gà. Trong bát cả nhà đều có thịt gà ăn, chỉ có trong bát Tưởng Đái Muội tất cả đều là nấm, càng ăn cậu ta càng cảm thấy thê lương bị xa lánh.

Ăn cơm xong Hà Thúy Chi dẫn Tưởng Tiểu Bảo đi rửa bát, đàn ông trong nhà tắm rồi ngồi ở trong sân hóng mát. Thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời mới vừa xuống núi nhiệt độ còn chưa dịu xuống, điều kiện thông gió trong phòng cũng không tốt, khó chịu không ngủ được.

Tưởng Nghênh Nam ôm hai đứa nhỏ trong lòng ngực, đang kể câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho đứa nhỏ.

Tưởng Lai Hỉ cầm quạt hương bồ quạt, bỗng nhiên ông ấy đứng lên. Đi một vòng tại chỗ rồi lại ngồi xuống, không bao lâu lại đứng lên. Tưởng Nghênh Nam nói: “Cha, làm sao vậy?”

“Chậc.” Vẻ mặt Tưởng Lai Hỉ ảo não nói: “Đau bụng.”

Tưởng Nghênh Nam cân nhắc nếu như vừa mới uống canh gà quá mỡ thì có lẽ dạ dày không chịu nổi, cô nói: “Là tiêu chảy đi, cha chờ con lấy đèn dầu hoả cho, cha cầm đi nhà xí.”

“Chậc.” Tưởng Lai Hỉ không thể nề hà đau lòng nói: “Canh gà ngon như vậy vừa mới uống vào đã đi ra, rõ đáng tiếc.”

Tưởng Nghênh Nam thầm nghĩ hiện tại người nhịn như vậy cũng không thể hấp thu được. Không nhiều lời giúp Tưởng Lai Hỉ thắp đèn, Tưởng Lai Hỉ thở ngắn than dài đi nhà xí. Ông ấy vừa đi Tưởng Đái Muội đã ngo ngoe rục rịch, nói với Tưởng Nghênh Nam: “Anh, chúng ta đi tìm Kha lão tứ đánh bài đi.”

Tưởng Nghênh Nam hết sức chuyên chú quạt cho hai đứa nhỏ, nghe vậy nhàn nhạt nói: “Không đi.”

“Anh không đi thì thôi, em đi.” Nói rồi Tưởng Đái Muội muốn đi.

“Mày đứng lại.” Tưởng Nghênh Nam gọi Tưởng Đái Muội lại.

Tưởng Đái Muội quay đầu lại cười nói: “Anh hối hận à?”

“Tao không hối hận, tao không cho mày đi đánh bài.” Tưởng Nghênh Nam chỉ vào ghế tre ở bên cạnh nói: “Ngồi ngoan ngoãn cho tao.”

“Anh...” Tưởng Đái Muội lại tức lại vội la lên: “Anh quả thực không nói lý.”

“Tao cứ không nói lý thì sao?” Tưởng Nghênh Nam nói với hai đứa nhỏ trong lòng ngực: “Thủ Nghiệp, Tiểu Hoa này, về sau ngàn vạn lần không thể học theo chú của các con, không thể đánh bài bạc biết chưa? Bằng không sẽ không có thịt gà ăn chỉ có thể ăn nấm.”

Hai đứa nhỏ không hiểu những chuyện khác nhưng nghe đến không thể ăn thịt chỉ có thể ăn nấm, đã lập tức dùng sức gật đầu: “Không học theo chú, không học theo chú.”

Tưởng Đái Muội tức đến suýt nhảy dựng lên, Tưởng Nghênh Nam vẫy tay nói với Tưởng Đái Muội: “Mày lại đây, anh kể chuyện xưa cho mày nghe, hay hơn nhiều so với đánh bài.”

Tưởng Đái Muội trợn trắng mắt nói: “Em không muốn nghe chuyện bà ngoại sói ăn cô bé.”

“Anh kể chuyện khác.” Tưởng Nghênh Nam nói: “Anh kể chuyện Tiểu Lý phi đao cho mày nghe, cũng rất hay...”

Nửa giờ sau, Tưởng Thủ Nghiệp cùng Tưởng Tiểu Hoa đã ngủ ở trong lòng ngực Tưởng Nghênh Nam rồi. Hai đứa nhỏ dậy sớm, ban ngày lại đi theo Tưởng Tiểu Hoa chạy khắp nơi, thể lực không bằng người trưởng thành rất dễ mệt mỏi. Tưởng Nghênh Nam thật cẩn thận bế hai đứa nhỏ lên, dự định trở về ngủ.

Tưởng Đái Muội không chịu, đang nghe đến đoạn cao trào: “Anh, tiếp tục kể đi.”

“Xuỵt.” Tưởng Nghênh Nam ôm đứa nhỏ nói: “Anh phải bế đứa nhỏ về ngủ.”

“Ai da, anh cứ kể đi.” Tưởng Đái Muội vội không chờ được: “Tiểu Lý phi đao làm sao vậy? Anh ta thật sự đưa gia sản cùng người vợ xinh đẹp như vậy của mình cho người khác? Thật không phải nha, sau thì thế nào? Anh đừng đi oa...”